Chương 161

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 161

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Hắn liều mạng xoa vòng eo mềm mại trong lòng mình, hận không thể đem cô nhập vào trong cơ thể, Vân Tô Tô hô hấp đều có chút hít thở không thông, đẩy bả vai hắn.

“Tôi cùng các người đã không còn quan hệ nữa! Đừng tìm tôi nữa! ”

Hắn đột nhiên ngẩng đầu, mặc dù ở trong bóng tối nhưng vẫn có thể nhìn ra sự nghiêm túc trong mắt hắn: “Vậy Trịnh Nghị thì sao? Em có quan hệ gì với hắn ta không? Có phải hắn ta lén quay video để cứu em, em đã yêu hắn ta hết lòng rồi sao!”

“Vân Tô Tô, em đã quên hắn từng cưỡng hiếp em như thế nào sao? Hắn ta đem đầu của em dìm xuống nước như thế nào, em đã quên rồi sao!”

Sắc mặt cô rất kém, căn bản không thể đẩy hắn ta ra.

“Anh còn muốn gì nữa hả? Các người đủ rồi, buông tha tôi có được hay không, tôi thật sự chịu đủ rồi!”

“Không có khả năng, em nghĩ cũng không cần nghĩ!”

Nước mắt đầy trong hốc mắt, hắn cũng không biết vì sao lại khó chịu như vậy, nhưng chính là không muốn để cho cô rời đi.

“Tôi thích em, em cho tôi một cơ hội cạnh tranh công bằng được không, cầu xin em, để cho tôi có tư cách tiếp cận em có được không?”

Vân Tô Tô mặt không chút thay đổi nhìn hắn: “Anh không định buông tôi ra, có phải hay không? ”

“Tôi chỉ muốn có một cơ hội cạnh tranh công bằng, cầu xin em cho tôi một lần đi.” Hắn đã hèn mọn đến tận cùng, nếu quỳ xuống là cô có thể đáp ứng hắn, bây giờ hắn hận không thể hung hăng quỳ gối trước mặt cô.

Nhưng cô chỉ nhếch khóe miệng châm chọc không thôi, Vân Tô Tô đột nhiên mở miệng hô to: “Cứu mạng! Có kẻ hiếp dâm, cứu tôi! ”

Đàm Lam biến sắc: “Em…”

Cửa phòng đựng đồ đột nhiên từ phía sau mở ra, một bàn tay to nắm lấy cổ áo Đàm Lam dùng sức kéo lại, vặn cánh tay hắn gập về phía sau, hắn phát ra một tiếng gào thét đau đớn, Trịnh Nghị dùng sức ấn hắn vào bồn rửa mặt bên ngoài.

Vân Tô Tô cười lạnh, nhấc chân chạy đi không thấy bóng dáng.

Trịnh Nghị nhìn thoáng qua về phía cô, Đàm Lam đột nhiên hét lớn với hắn: “Trịnh Nghị cậu là đồ tiểu nhân! Lão tử đã sớm muốn đánh chết cậu, mẹ nó chỉ có cậu giả bộ đi làm người tốt có phải hay không!”

Hắn dùng hết sức thoát khỏi Trịnh Nghị, xoay người lại đấm hắn (TN), gò má Trịnh Nghị bị đấm cho đỏ bừng.

Trịnh Nghị bất ngờ không kịp đề phòng lui về phía sau hai bước, Đàm Lam sải bước tiến lên nắm lấy cổ áo hắn, đem hắn nhấn lên vách tường gạch men, má trái lại bị đánh một quyền.

“Mẹ nó, có tin tôi đánh chết cậu không! Con mẹ nó cậu thật sự là thiếu đánh, video là cậu tự chủ trương chụp lén có phải hay không, lên kế hoạch bao lâu rồi? Sao không tự đi mà chụp ảnh mình? Dựa vào cái gì muốn làm người tốt chứ! “

Hắn bị đánh tới khóe miệng chảy máu, người vây xem chung quanh càng ngày càng nhiều, Trịnh Nghị nhếch khóe miệng bị đánh nở nụ cười, thấp giọng trào phúng với hắn.

“Bây giờ cậu vẫn còn là người nổi tiếng, kẻ hiếp dâm, không sợ có ai nhận ra cậu trong trường sao?”

Ngoại trừ thiếu đánh và ti tiện, hiện tại không có ngôn ngữ nào có thể hình dung hắn, Đàm Lam nghiến răng mở miệng hận không thể khiến hắn để lộ bộ mặt thật!

Phẫn nộ hận ý trừng mắt nhìn hắn, hốc mắt phiếm hồng.

“Cậu chờ đấy cho tôi!”

Nói xong liền xoay người về phía sau, đẩy đám người đang chen chúc kia ra.

Trịnh Nghị đứng tại chỗ cúi đầu, lúc ngẩng đầu lên, tươi cười trên mặt hoàn toàn không thấy, nheo mắt hoa đào lệ khí vờn quanh trừng bọn họ, lớn tiếng quát: “Chưa từng thấy qua đánh nhau bao giờ hả! Cút!”

Một đám người dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá hắn, có không ít ánh mắt trào phúng, đám người rất nhanh tản đi.

Hắn lấy điện thoại ra, gọi cho cha của Đàm Lam.

Đàm Lam tìm cô khắp nơi, từ lớp học đến sân thể dục, từ cầu thang đến căng tin, cả khuôn viên trường, hắn đều không tìm thấy bóng dáng cô, đứng sốt ruột dậm chân.

Thật vất vả mới tìm được cơ hội lén gặp cô, nửa đường lại lòi ra một tên Trịnh Nghị cản đường, cô đã chạy đi đâu rồi, hắn không thể dễ dàng buông tha cô như vậy.

Nhưng còn chưa tìm được người, cổng trường đã bị phong toả, một lượng lớn xe hơi và vệ sĩ đồng loạt ùa vào tìm người, Trịnh Nghị ngồi trong phòng giám sát, một đường nhìn chằm chằm động tĩnh của hắn, cuối cùng hắn bị năm vệ sĩ vây quanh, túm cánh tay, nắm lấy hắn ta xách ra ngoài.

Hắn âm thầm cười, đặt một chân lên đùi khác, nghiêng người từ trong túi lấy ra bật lửa, châm điếu thuốc trong miệng.

Hình ảnh giám sát lại chuyển, Vân Tô Tô ngồi xổm ở ao trong học viên khu Tây cho cá vàng ăn, ném vụn bánh mì vào, một lượng lớn cá vàng bơi tới, vùng vẫy trên mặt nước, tham lam há miệng, tranh nhau muốn ăn.

Mùi khói thuốc tràn ngập khắp phòng, hắn nhìn chằm chằm vào camera giám sát, nhìn tới nỗi ám ảnh, sau đó mới nhớ tới, cô không thích ngửi mùi thuốc lá, lúc này mới vội vàng dập tắt khói, mở cửa sổ ra thông gió.

Cởi áo khoác ra cho gió thổi không ngừng trên không trung, hắn ngửi ngửi mùi trên cánh tay mình, muốn cho khói thuốc tiêu tán đi.

Đàm Lam bị bắt đi, vừa ngồi lên xe đã bị một thanh sắt đánh phải quỳ xuống, bắp chân gần như bị đánh gãy, hắn đau đớn vịn ghế ngồi, cha hắn tức tới hận sắt không thành thép.

“Con gái nhà người ta đã cầm tiền đồng ý hoà giải rồi, anh còn dám tìm tới cửa! Không được phép xuất hiện trước mặt con bé nữa có nghe thấy hay không, tôi phải cho anh ra nước ngoài, đừng nghĩ quay về nữa! ”

Đàm Lam cười lạnh, không phục quật cường trừng mắt nhìn ông ta: “Tôi sẽ không xuất ngoại, có bản lĩnh thì ông chặt đứt chân tôi đi! ”

Người đàn ông nắm chặt thanh sắt bật cười, chỉ vào hắn ta: “Được, đây là những gì anh nói, anh nghĩ rằng tôi thực sự không dám chặt chân anh hả! Nghiệt tử.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận