Chương 162

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 162

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Cầm lên túi máu không, khóe miệng còn dính vết máu, là đứa bé này uống không sai, phỏng chừng là quá đói bụng, đứa nhỏ này đến tột cùng có phải là quỷ hút máu hay không , hắn đến bây giờ cũng còn không xác định.

Nhìn thấy con trai, Khuynh Thành rốt cuộc bình tĩnh lại, ôm em bé thấp giọng khóc thút thít, đem hắn gắt gao ôm chặt, sợ buông tay con trai sẽ không thấy tăm hơi.

Tóc dài buông xuống trên vai, cúi đầu che đậy gương mặt đã khóc ướt của cô, tiểu quỷ kia y y kêu, vươn tay đi bắt tóc cô, Khuynh Thành trìu mến không thôi mà vuốt ve, thấy con trai cười, tiếng khóc của cô cũng chậm rãi ngừng lại.

Khôi Minh ngồi ở mép giường, nhìn chằm chằm động tác của đứa bé, không thể để tiểu quỷ này uống sữa, nếu dám uống, trực tiếp đoạt lấy bé từ trong ngực Khuynh Thành ném văng ra.

“Khuynh Thành…”

Hắn vươn tay, lại bị cô đột nhiên đánh lên mu bàn tay, cho rằng hắn muốn cướp đi con trai trong lòng ngực, toàn thân đều dâng lên cảnh giới phòng bị , mắt ửng hồng nhung tợn trừng hắn, “Anh muốn làm gì! Cút ngay, cút ngay a!”

Tay Khôi Minh sững sờ ở không trung, biểu tình trên mặt dần dần không được giữ được bình tĩnh nữa, bắt đầu tan rã, ánh mắt vốn dĩ ôn nhu trong chốc lát liền chìm vào đáy băng.

“Được một tấc lại muốn tiến một thước sao Khuynh Thành!”

Hắn đột nhiên đem cổ cô bóp chặt, dùng sức ấn về phía sau, đầu va chạm lên đầu giường thực mạnh, Khuynh Thành ô một tiếng, sợ hãi khóc ra.

Thấy cô khóc, đứa bé trong lòng ngực cũng bắt đầu khóc, vươn tay oa oa khóc lên.

Hai mắt Khôi Minh đỏ lên, răng nanh ở dần dần xuất hiện, hắn nghiêng đầu sắc mặt dữ tợn.

“Tôi thực không thoải mái, câm miệng cho tôi!”

“Nếu em còn dám vì đứa nhỏ này mà cùng tôi cãi nhau, tôi bất cứ lúc nào cũng tiện tay đem đứa bé ném đi! Không phải thích đứa nhỏ này sao? Nghe tôi nói, nếu không em vĩnh viễn cũng đừng nghĩ gặp lại tiểu quỷ này!”

Khuynh Thành vẫn khóc, nước mắt rơi như mưa làm sao cũng không ngăn được.

“Nghe hiểu chưa!”

Trên cổ tay dùng sức bóp chặt, cô không ngừng gật đầu, ô ô khóc nức nở.

Em bé cuối cùng vẫn là bị hắn lấy đi, cô còn chưa kịp nhìn kỹ con trai.

Khôi Minh nói được làm được, cô vì muốn giữ được con trai, trong khoảng thời gian ở nhà nghỉ ngơi này, mỗi ngày thời gian được gặp con mình không vượt qua một giờ.

Khôi Minh sẽ không để cô nhìn nhiều hơn dù chỉ một giây, trừ bỏ đút bé uống túi máu, cũng sẽ không cho ăn bất cứ thứ gì khác , dần dần, tâm tình cô trở nên càng ngày càng kém, lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ suy sập, cả người hậm hực.

Tỷ lệ Khuynh Thành trầm cảm sau khi sinh rất lớn, mặc dù là như vậy, hắn cũng không nhân nhượng.

Cơm trưa một ngụm cũng không ăn, Khuynh Thành vẫn luôn ngủ, ngủ đến buổi chiều tỉnh lại, cũng không hề có cảm giác muốn ăn uống.

“Nghĩ cho con trai một cái tên đi Khuynh Thành.” Khôi Minh muốn để tâm tình cô tốt hơn một chút, cùng cô nói chuyện phiếm.

Cô tránh ở trong chăn lắc đầu, không nói gì.

“ Cuối mùa thu sinh ra, không bằng gọi tiểu quỷ kia là Thu Mạt đi”

Hắn đặt tên thực tùy tiện, tựa như căn bản không đem tên của con trai để ở trong lòng.

Khuynh Thành không hé răng, Khôi Minh vuốt ve tóc dài của cô , thanh âm ôn nhu, “Vậy quyết định như vậy đi, gọi là Thu Mạt.”

Miệng vết thương trên bụng sau khi cắt chỉ đã bình phục rất tốt, cô có thể xuống giường đi đường, chỉ là không được ra khỏi căn nhà này, cũng không gặp được con trai, cô nhớ tới chuyện mình vẫn chưa học xong.

Vì thế mấy tháng qua, lần đầu tiên chủ động mở miệng cùng hắn đề nghị điều kiện.

“Em muốn đi học.”

Khôi Minh đút cô ăn cơm, trên mặt không có biểu tình gì , lời nói ra cũng lạnh như băng.

“Đi học có ích lợi gì sao?”

Cô chậm rãi cúi thấp đầu xuống, đuôi tóc từ bả vai dừng ở bên hông, từng giọt nước mắt nện ở trên chă.

Bình luận (0)

Để lại bình luận