Chương 162

Nghiêm Kỷ đặt bút xuống, quay sang nhìn cô. Ánh mắt anh dịu dàng nhưng kiên định. “Tê Tê, anh không quan tâm em học trường nào. Anh chỉ muốn em cố gắng vì chính em. Nếu em không đỗ, anh sẽ học cách đi tàu điện ngầm đến trường em mỗi ngày, được chưa?”
Mộc Trạch Tê bật cười, nhưng mắt cô long lanh. “Anh đúng là đồ ngốc. Ai cần anh đi xa như thế chứ?” Cô nắm tay anh, lòng nhẹ nhõm hơn. Sự chân thành của Nghiêm Kỷ luôn có cách xoa dịu những bất an trong cô.
Sau giờ học, Nghiêm Kỷ đưa cô đến một nhà hàng nhỏ ven sông, nơi ánh đèn lung linh phản chiếu trên mặt nước. Họ ngồi trong góc khuất, thưởng thức món ăn và nói về những điều giản dị. Mộc Trạch Tê kể về ước mơ mở một tiệm bánh nhỏ, nơi cô có thể tự tay làm những chiếc bánh ngọt. Nghiêm Kỷ lắng nghe, ánh mắt không rời khỏi cô. “Nếu em mở tiệm, anh sẽ là khách hàng đầu tiên, ngày nào cũng đến ăn hết bánh của em.”
Cô lườm yêu. “Ăn nhiều thế không sợ béo à?” Nhưng trong lòng, cô biết anh đang vẽ ra một tương lai mà cả hai đều thuộc về nhau.
Đêm đó, tại căn hộ của Nghiêm Kỷ, không khí trở nên nóng bỏng. Anh kéo cô vào phòng, ánh mắt sáng rực. “Tê Tê, em căng thẳng quá, để anh giúp em thư giãn nhé?” Giọng anh trầm thấp, đầy ý tứ.
Mộc Trạch Tê đỏ mặt, nhưng không từ chối. Cô để anh cởi áo khoác, bàn tay anh lướt nhẹ trên vai cô, xuống eo, kéo cô sát vào. Nghiêm Kỷ hôn cô, từ môi xuống cổ, để lại những dấu hôn đỏ nhạt. Cô rên khẽ, bám lấy vai anh khi anh cởi váy cô, để lộ cơ thể trắng nõn dưới ánh đèn mờ ảo.
Anh đẩy cô nằm xuống giường, môi lướt dọc bụng cô, tay khéo léo chạm vào những điểm nhạy cảm. “Tê Tê, em đẹp quá…” Anh thì thầm, giọng khàn khàn. Mộc Trạch Tê run rẩy, cơ thể đáp ứng từng cái chạm của anh. Khi anh tiến vào, cô ôm chặt anh, để khoái cảm cuốn cả hai đi. Họ hòa quyện, mỗi chuyển động đều tràn ngập tình yêu và khát khao.
Sau khi cả hai đạt cao trào, Mộc Trạch Tê nằm trong lòng anh, thở hổn hển. Nghiêm Kỷ vuốt tóc cô, hôn lên trán. “Tê Tê, dù sau này có thế nào, anh sẽ luôn ở đây, bên em.”
Cô mỉm cười, nép sát vào anh. “Em biết, Nghiêm Kỷ. Em không sợ nữa.”
________________

: Gặp Gỡ Nhà Họ Nghiêm
Kỳ thi đại học đến gần, và Mộc Trạch Tê bất ngờ nhận được lời mời từ Nghiêm Kỷ để đến dự một bữa tiệc gia đình tại nhà họ Nghiêm. Cô lo lắng, sợ rằng gia đình quyền thế của anh sẽ không chấp nhận một cô gái xuất thân bình thường như cô. Nhưng Nghiêm Kỷ nắm tay cô, trấn an. “Tê Tê, anh đã nói với ba mẹ về em. Họ muốn gặp em, không phải để xét nét, mà vì họ biết em quan trọng với anh.”
Dù vậy, khi đứng trước cổng biệt thự nhà họ Nghiêm, Mộc Trạch Tê vẫn run. Cô mặc một chiếc váy trắng đơn giản, tóc xoăn buộc nửa đầu, cố gắng trông thật dịu dàng. Nghiêm Kỷ siết tay cô. “Em đẹp lắm. Cứ là chính em, họ sẽ thích em thôi.”
Bữa tiệc diễn ra trong không khí ấm cúng hơn cô tưởng. Mẹ Nghiêm, một người phụ nữ thanh lịch, đón cô bằng nụ cười. “Trạch Tê, nghe Kỷ nói về cháu nhiều lắm. Cảm ơn cháu đã khiến thằng bé vui vẻ như thế.” Ba Nghiêm, dù nghiêm nghị, cũng gật đầu chào cô, ánh mắt không quá lạnh lùng.
Trong bữa ăn, Mộc Trạch Tê dần thả lỏng. Cô trả lời các câu hỏi của mẹ Nghiêm một cách tự nhiên, thỉnh thoảng kể những câu chuyện hài hước về Nghiêm Kỷ khiến cả bàn cười. Nghiêm Kỷ ngồi bên, ánh mắt đầy tự hào. Khi cô vô tình làm rơi chiếc muỗng, anh nhanh chóng nhặt lên, thì thầm: “Bình tĩnh, em làm tốt lắm.”
Sau bữa tiệc, Nghiêm Kỷ dẫn cô lên sân thượng biệt thự, nơi có thể ngắm toàn cảnh thành phố Z lấp lánh ánh đèn. Anh ôm cô từ phía sau, thì thầm: “Thấy chưa, anh nói rồi, họ thích em mà.”
Mộc Trạch Tê quay lại, nhìn vào mắt anh. “Em cứ sợ họ sẽ nghĩ em không xứng. Nhưng… cảm ơn anh, vì đã cho em cơ hội này.” Cô kiễng chân, hôn anh, nụ hôn ngọt ngào dưới ánh sao.

Bình luận

Để lại bình luận