Chương 162

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 162

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Đúng như dự đoán của Hoàng đế, sau khi Đoan Tĩnh khóc lóc với ngạch nương của mình một hồi, thì mới yên dỡ bỏ phòng tuyến cuối cùng trong lòng và đồng ý với tất cả kế hoạch của Hoàng đế.
Tháng bảy, trong cung có vị thường tại họ Ngưu âm thầm chết bất đắc kỳ tử, nhưng không ai để ý cả.
Phú Sát gia bên ngoài cung có thêm một bé gái mồ côi từ trong bụng mẹ tên là Mễ Tư Hàn lại gây ra một cơn sóng to gió lớn.
Theo như lời của Phú Sát gia, sau khi vợ kế Bác Nhĩ Tế Cát Đặc thị bệnh chết mới tra ra được trước khi chết bà ấy có mang thai Mễ Tư Hàn.
Nghe nói vì lúc mang thai không phải thời điểm tốt, phúc tấn đau thương quá độ, không dưỡng thai đàng hoàng cho nên khi sinh tiểu khanh khách ra thân thể yếu ớt, suýt chút nữa là không sống nổi.
Vừa hay lúc đó có một vị nữ đạo trưởng thường đi ngao du khắp nơi vô cùng nổi danh đi ngang qua miếu Thánh Mẫu ở Giang Nam, khi vừa nhìn thấy tiểu khanh khách nữ đạo trưởng kia liền nói đứa bé này có duyên với bà ấy, nếu được nuôi dưỡng tu hành bên cạnh bà ấy đến lúc trưởng thành thì sẽ có thể bảo toàn tánh mạng.
Dù phúc tấn không nỡ cũng chỉ có thể nhịn đau buông tay.
Hiện giờ tiểu khanh khách đã mười bảy tuổi, đã đến tuổi thành niên, e ngại truyền thống tuyển tú, phúc tấn không thể không gọi nàng quay về tham gia đợt tuyển tú năm nay.
Từ trên xuống dưới Phú Sát gia đều đồng thanh lên tiếng, từ mấy tháng trước Phú Sát phúc tấn đã tuyên bố tin tức nữ nhi sắp về bên ngoài, cộng thêm cả vị nữ đạo trưởng Giang Nam rất có danh vọng kia làm chứng, chẳng bao lâu sau mọi người đều biết sự tồn tại của vị tiểu khanh khách này.
Nhưng trước giờ chỉ nghe danh mà chưa từng gặp mặt.
Nhưng mà điều này không quan trọng, tin đồn trong kinh thành rất nhiều, lại còn thay đổi qua từng ngày, đặc biệt là chuyện Hoàng đế hạ lệnh tuyển tú, càng khơi dậy lòng hiếu kỳ của chúng bá tánh trong kinh thành.
Ví dụ như chuyện tú nữ Ô Lạp Na Lạp thị đã sớm được chọn để gả cho Tứ a ca, nghe nói lúc Hoàng hậu Đồng Giai còn sống đã coi trọng nàng ấy, năm nay gọi nàng ấy vào cung cũng chỉ coi như làm đủ quy trình rồi sẽ cho hai người họ kết hôn.
Ví dụ như hôn lễ của Thái tử kéo dài suốt một khoảng thời gian dài, cuối cùng Hoàng đế thúc giục mãi mới chọn ngày lành tháng tốt cử hành hôn lễ.
Có lẽ là họ kết hôn sớm hơn so với trí nhớ của Đoan Tĩnh.
Chúng bá tánh thảo luận khí thế ngất trời về dung mạo của tú nữ nhà nào xinh đẹp, thảo luận tú nữ nhà nào thục nữ hiền tuệ, làm gì có thời gian chú ý đến chuyện Phú Sát gia nữa chứ?
Tính cách của Đoan Tĩnh trước giờ không thích náo nhiệt, nhóm tú nữ chưa từng gặp nàng nên cũng không phát hiện điều gì.
Các phu nhân đã từng gặp nàng vài lần không thân thiết với nàng, họ cũng chỉ cảm thấy dung mạo nàng xinh đẹp, chứ không liên tưởng nàng với Tam công chúa “đã xuất giá”.
Quá trình tuyển tú diễn ra suôn sẻ, Hoàng đế bí mật mở cửa sau, cho người nhìn chằm chằm nàng, không để chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Có mấy tú nữ không có mắt thấy Đoan Tĩnh thuận lợi như cá gặp nước, giống như gặp phải lớn địch, nóng lòng muốn động tay động chân với Đoan Tĩnh, nhưng chút kỹ xảo non nớt này sao có thể qua mặt các ma ma đã sống trong cung cả đời, bọn họ dùng chút thủ đoạn khiến đám tú nữ rối loạn trận tuyến, sau đó lấy cớ phạm sai lần nên bị trục xuất.
Bài kiểm tra thực sự nằm ở những người thân quen với Đoan Tĩnh sau khi vào cung.
Tháng tám, Phú Sát gia trước đó không mấy nổi bật đột nhiên xuất hiện một vị Quý phi nương nương, phong hào Chiêu.
Nghe nói vị tiểu khanh khách Phú Sát gia kia đè ép tất cả hoa thơm cỏ lạ trong đợt tuyển tú đó, Hoàng đế chỉ nhìn nàng một cái sau đó không thèm liếc nhìn những kẻ khác nữa.
Cùng tháng đó, nàng được đón vào cung, Hoàng đế ban Cảnh Nhân cung – nơi mẫu thân thân sinh của Hoàng đế từng ở cho nàng, Hoàng đế vô cùng sủng ái nàng, ngày đêm không rời nửa bước.
Quả thật là “Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh, Lục cung phấn lớn vô nhan sắc”
(*) Một câu trong Trường ca hận của Bạch Cư Dị. Dịch nghĩa: Mỗi lần ngoảnh mặt, nhoẻn cười lộ ra trăm vẻ đáng yêu. Sáu cung son phấn không còn ai đáng gọi là có nhan sắc nữa.
Nhưng vị tính cách của vị Quý phi nương nương này hơi hướng nội, tiến cung nửa tháng cũng không chịu bước ra cửa cung nửa bước, vô cùng thần bí.

Ngày mùng một tháng chín, lần đầu tiên Chiêu Quý phi nương nương chính thức bái kiến Thái hậu.
Mọi người trong hậu cung đều chờ ở Thọ Khang cung từ rất sớm, ai cũng muốn nhìn thấy chân dung của vị nương nương này.
Đã đi đến bước này, Đoan Tĩnh cũng chỉ có thể lựa chọn thản nhiên đối mặt với mọi thứ.
Kể từ lúc nàng nói yêu hắn thì đã không còn đường lui nữa rồi.
Làm Chiêu Quý phi, những cung nữ trước kia hầu hạ Tam công chúa đương nhiên không thể tiếp tục dùng được nữa.
Hoàng đế vung ta, ban hôn cho Lục Y và Hồng Tụ, phu quân tương lai của họ là thị vệ bên cạnh Hoàng đế, gia thế cả hai đều trong sạch, diện mạo anh tuấn, tiền đồ vô lượng.
Trước khi vào cung, Hoàng đế còn đặc cách để bọn họ gặp mặt nhau một lần.
Lục Y nhếch miệng cười ngượng ngùng, vui vẻ gả đi.
Hồng Tụ cũng thẹn thùng.
Đoan Tĩnh thưởng cho hai người họ của hồi môn dày cộm, thậm chí còn tự tay thêu một chiếc quạt cưới cho Lục Y.
Nàng nhìn Lục Y bước ra cửa mà nước mắt lưng tròng.
Hoàng đế lại cho Đoan Tĩnh hai lớn nha hoàn, đặt tên lần lượt là Tử Châu và Thanh Bình.
Đoan Tĩnh ngồi bên trong kiệu liễn được cung nhân nâng về phía Thọ Khang cung, trên đường đi, Tử Châu thấp giọng bát quái chuyện của những người trong cung.
“Hiện giờ nương nương là người có phong hào Quý phi duy nhất trong cung, ngay cả Nữu Hỗ Lộc Quý phi cũng phải thấp hơn ngài một cái đầu, Hoàng thượng nói, ngài cứ việc tùy tâm, tất cả đều có ngài ấy chống đỡ.”
“Trong cung, Vinh tần gả Nhị công chúa, sau đó lại cưới tức phụ cho Tam a ca xong thì bế cung dưỡng sinh, bình thường không ra cửa. Còn Huệ tần nương nương, đến tận giờ vẫn chưa được thả ra nữa.”
“Vốn dĩ trước đây cung vụ đều do Nữu Hỗ Lộc Quý phi xử lý, nhưng kể từ sau khi xảy ra chuyện của thứ dân Ô Nhã thị, cung vụ được chuyển cho Thái hậu nương nương. Có điều Thái hậu nương nương đã lớn tuổi, không còn tinh lực, sau đó Hoàng thượng lại đưa ngài ấy đến Sướng Xuân Viên tĩnh dưỡng, cung vụ lại lần nữa giao vào tay Nữu Hỗ Lộc Quý phi, nếu nhiều việc thì chia ra cho Nghi phi cùng nhau xử lý.”
“Năm nay thân thể của Nữu Hỗ Lộc Quý phi yếu đi, Nghi phi nương nương quản nhiều hơn.”
“Có điều, giờ nương nương đã vào cung, thân phận còn cao hơn Nghi phi nương nương, sau này hiển nhiên sẽ chuyển giao cho ngài.”
Đoan Tĩnh nghe xong thì nhíu mày.
Gần đây cảm xúc của nàng không ổn định, luôn cảm thấy bực bội trong người, nghe ba chuyện linh tinh trong cung thì cảm thấy tinh thần mệt mỏi.
Nhưng nàng không quen phát hỏa lên người vô tội, nên chỉ biết âm thầm tiêu hóa cảm xúc của mình.
Phượng liễn ngừng trước cửa Thọ Khang cung, Đoan Tĩnh sửa sang lại tâm tình, hít một hơi thật sâu, mỉm cười tiến vào Thọ Khang cung.
Bên trong Thọ Khang cung, hôm nay mọi người đến từ rất sớm, ngồi ngay ngắn chỉnh tề bên trong.
Lúc Đoan Tĩnh vào cửa còn phát hoảng, nàng tưởng bản thân đến trễ rồi nữa.
Hôm nay nàng mặc một bộ váy màu xanh nhạt, đầu cài trang sức bằng ngọc đơn giản, trên cổ tay là một chiếc vòng xanh biếc cùng kiểu với đôi bông tai.
Thanh lịch mà quý phái.
Eo nhỏ bằng một nắm tay, dáng người yểu điệu thướt tha. Làn da như ngưng chi, mùi thơm vấn vương. Bàn tay búp măng đầy đặn, cau mày cũng động lòng người, nốt ruồi son trên trán càng tăng vẻ quyến rũ.
Đây quả thực là một mỹ nhân tuyệt sắc, có vốn liếng để trở thành Quý phi lừng danh thịnh sủng không suy.
Vệ thị diễm áp hậu cung trước kia cũng phải thua nàng ba phần.
Đoan Tĩnh lễ phép gật đầu với Nữu Hỗ Lộc Quý phi, sau đó hào phóng ngồi xuống vị trí của mình.
Ánh mắt của nàng liếc qua người Bố tần, sau đó mỉm cười, cúi đầu không nói lời nào, trang dung xinh xắn, câu hồn nhiếp phách.
Một lúc lâu sau, “loang choang” một tiếng, vài tách trà lần lượt rơi xuống đất.
Nữu Hỗ Lộc Quý phi khó tin nhìn nàng, “Ngươi, ngươi…”
Tính cách Nghi phi trước giờ luôn hấp tấp, bà ta không tin vào hai mắt mình, trực tiếp đứng dậy, chỉ vào Bố tần hỏi, “Đây không phải là Tam công chúa sao?”
Bố tần chớp mắt, nhìn Đoan Tĩnh lắc đầu nói, “Tam công chúa đã xuất giá, hiện giờ đang ở phủ công chúa, hơn nữa giữa mày con bé không có nốt ruồi son, cũng không xinh đẹp bằng Chiêu Quý phi nương nương, Nghi phi tỷ tỷ ăn nói cẩn thận.”

Bình luận

Để lại bình luận