Chương 163

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 163

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

“Em cho là anh sẽ vứt nó xuống?” Minh Bạch đột nhiên xoay người hỏi.
Cánh tay đang duỗi ra ngoài cửa sổ cũng đã thu lại, anh đặt cái ly an ổn trên mặt đất, rồi cũng ngồi xuống, mỉm cười với cô: “Không cần khẩn trương, anh sẽ không làm hỏng nó đâu. Đây là vật chứng cho tình cảm của hai người. Anh sẽ không làm những chuyện khiến em chán ghét nữa.”
Thiếu niên rũ mắt, dáng vẻ đáng thương: “Anh sẽ không. Anh ta quan trọng hơn, anh biết.”
Dáng vẻ này của Minh Bạch giống như cô vừa làm tổn thương anh vậy, trong lòng Chi Đạo không khỏi sinh ra cảm xúc áy náy. Cô ngồi xổm xuống, định giải thích: “Không phải, tôi chỉ sợ…”
Minh Bạch đột nhiên cúi người, áp cô nắm xuống sàn nhà, cánh tay phải chống bên sườn mặt cô. Bàn tay sờ từ cổ đến ngực cô, nhẹ nhàng nắn bóp bầu ngực của cô, lực độ vừa phải, hô hấp ấm áp phả xuống bên sườn mặt Chi Đạo.
Chi Đạo chỉ nhìn thấy một đầu tóc đen và vành tai trắng nõn của Minh Bạch. Cách một lớp áo ngắn tay và áo ngực, cô có thể cảm giác nhiệt độ của ngón tay anh, lạnh.
Nhưng cô không thể nghe ra anh đang trào phúng hay thật lòng hỏi.
“Đã từng lên giường với anh ta chưa?”
“Sao tự nhiên lại hỏi cái này…”
“Anh muốn biết.” Ánh mắt Minh Bạch đen như mực, sắc bén còn hơn dao.
Giọng nói của Minh Bạch càng thêm thong thả âm trầm, nội tâm cũng vậy: “Chị, em nhất định phải biết.”
Lúc trước Chi Đạo lừa anh là vì cô kiên quyết muốn chặt đứt mọi liên hệ dây dưa giữa hai người. Nhưng hiện tại, mọi chuyện đã phát triển tới mức không thể hiểu được, cô cũng không đành lòng khi nhìn thấy những vẻ mặt, những lời nói đó thốt ra từ Minh Bạch, trái tim cô như bị thắt chặt, cả người cũng không thoải mái chút nào.
Chi Đạo nuốt một ngụm nước bọt, trầm mặc một lúc.
“Kỳ thật tôi và anh ấy mới chỉ quen nhau hơn mười ngày. Đến cầm tay cũng chưa từng…”
Minh Bạch rũ mắt: “Thật chứ?”
“Thật.”
Giọng nói của thiếu niên có chút run rẩy: “Không lừa anh?”
Chi Đạo gật đầu: “Tôi thật sự không lừa anh.”
Minh Bạch ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào gương mặt cô, khóe mắt phiếm hồng: “Em thề đi.”
Vẫn không tin cô. Chi Đạo bất mãn muốn đẩy anh ra, lại nhìn thấy ánh nước lấp lánh trong đôi mắt anh, trái tim mềm nhũn, giọng điệu cũng ôn hoà hơn.
“Minh Bạch. Là sự thật. Lúc trước là tôi lừa anh. Xin lỗi.”
Minh Bạch chỉ cảm thấy trời đất đang xoay tròn, dường như anh thật sự uống say. Anh nhất thời không kịp phản ứng lại, bởi vì anh nhớ đến cái ngày bị cô lừa, hôm đó lúc về phòng ngủ, anh còn trút giận lên cái chậu rửa mặt của bạn cùng phòng, suốt đêm đó không ngủ không nói chuyện, còn giống như kẻ ngốc khổ sở oán thầm vì sao một năm lại có 365 ngày.
365 ngày. Tại sao lại nhiều như vậy?
Minh Bạch tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: “Em cái…” Anh căm giận cắn một miếng lên gương mặt cô.
Minh Bạch nhất thời không tìm ra được từ gì để mắng cô, quá nặng thì anh không đành lòng, quá nhẹ lại không có tác dụng. Suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng Minh Bạch cũng tìm được một câu tự cho là thích hợp:
“Em là cái đồ khốn kiếp.”
“Nhưng anh ấy đúng thật là bạn trai tôi. Chúng tôi còn chuẩn bị đi lãnh chứng.”
Lúc trước Chi Đạo còn có thể mạnh mẽ nhìn thẳng vào mắt thiếu niên nói ra lời từ chối. Hiện tại cô lại không dám đối diện với ánh mắt anh: “Minh Bạch, bên cạnh anh không phải còn có một Hứa Nghiên sao? Hai người có thể cùng nhau uống trà sữa, vì sao cứ nhất định phải trở về tìm tôi? Anh ở Bắc Kinh, tôi ở Xuân Thành, khoảng cách xa xôi như vậy anh không cảm thấy mệt sao?”
“Chúng ta đều đừng so đo nữa, chuyện đã qua cứ để nó qua đi. Không được sao?”
Mười ngón tay đan chặt chẽ vào nhau, Minh Bạch nhìn chằm chằm cô: “Không được.”
“Lúc trước em đồng ý yêu đương với anh, chúng ta đã hẹn bên nhau đến già.”
Chi Đạo bừng tỉnh, cả người chấn động.
Minh Bạch dần ngả người xuống, ôm chặt cô: “Anh chỉ uống trà sữa với cô ta một lần. Hơn nữa là vì bài tập nhóm nên mới đi. Bởi vì trí nhớ tốt nên anh mới vô tình nhớ rõ khẩu vị của cô ta.”
Minh Bạch nói: “Chi Đạo, em lại ghen.”
Trước kia, Minh Bạch không nghe ra ẩn ý trong những lời nói của cô, hiện tại anh đã có thể lĩnh ngộ từng tâm tư nhỏ nhoi của Chi Đạo. Nhìn thấy anh thì giả mù mưa sa, anh bên người khác thì lại thương tâm.
Đây là một kiểu tâm lý phổ biến của con người ___ vì muốn giữ gìn tôn nghiêm của mình, Chi Đạo ngụy trang bản thân như không quan tâm đến chuyện giữa anh với người khác.
Cho nên, anh phải đâm thủng tấm chắn mong manh giữa hai người trước. Dù sao thì trong một mối quan hệ, luôn phải có người chủ động trước ____ chấp nhận nguy cơ cả tình cảm và tự tôn của mình đều bị chà đạp.
/
Con người vì muốn che giấu tình cảm của mình, sẽ không tự chủ nói ra những lời lạnh như băng.
Có lẽ bởi vì Minh Bạch đang say rượu, cho nên Chi Đạo rốt cuộc cũng chịu mở miệng nói ra những lời mà cô khó có thể nói ra: “Tôi có để ý, đúng là tôi vẫn còn cảm tình với anh. Nhưng tôi tình nguyện sống cả đời với một người tôi không có tình cảm, cũng không muốn ở bên anh. Minh Bạch, anh có hiểu vì sao không?”
Mấy năm nay Minh Bạch cũng đã suy nghĩ vấn đề này rất nhiều lần, cuối cùng anh tìm ra một đáp án tự cho là chuẩn xác: “Em sợ sau này anh không nuôi nổi em, cho nên em mới không muốn bắt đầu mối quan hệ nghiêm túc với anh.”
“Sẽ không đâu.”
Minh Bạch hôn môi lên môi cô, ánh mắt nghiêm túc thâm tình.
“Anh vĩnh viễn chỉ biết đi theo em.”
Chi Đạo nghĩ, nếu những người con gái khác mà nghe thấy lời này nhất định sẽ bị cảm động. Đối mặt với tình yêu không nhìn thấy tương lai, lại bị từng câu hứa hẹn ngọt ngào làm cho rung động, cho nên mới sinh ra ảo giác người này có thể dựa vào. Nói bên nhau cả đời, thề vĩnh viễn không thay đổi.
“Chúng ta cùng nhau tốt hơn.” Minh Bạch lại nói
Chi Đạo hỏi: “Sau này anh thật sự sẽ không thích người khác sao?”
“Nếu em không tin, vậy em cứ cầm tù anh, chơi hỏng anh, biến anh thành đồ chơi tình dục của em.”
“Đồ khốn kiếp, anh cho rằng tôi là anh?”
“Chi Đạo, nếu em là anh thì thật tốt.”
Anh cúi người, ghé vào lồng ngực cô, ngoan ngoan giống như con của cô: “Anh cam tâm tình nguyện bị giam trong căn nhà nhỏ của em.”
“Cho dù trong nhà của em có người khác.”
Anh cũng sẽ dùng hết sức lực đuổi tên đó đi.
/
Không biết Chi Đạo đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Còn chuyện có đồng ý để Minh Bạch trở thành tình nhân của mình hay không, mối quan hệ của hai người có tốt đẹp lại như trước kia được hay không, Chi Đạo đều không trả lời Minh Bạch. Tối nay, sự đáng thương và nhún nhường của Minh Bạch khiến tâm trí Chi Đạo lung lay, chỉ muốn được chăng hay chớ, không muốn phí tâm phí sức cho chuyện tình cảm nữa. Trước khi cô chưa thể cho Minh Bạch một đáp án chính xác, cô không muốn tạo cho anh bất kỳ hi vọng nào.
Chi Đạo đã hoàn toàn bỏ qua một chuyện, vì sao Minh Bạch uống say lại có thể nói chuyện rõ ràng, suy nghĩ mạch lạc, thậm chí còn không nôn mửa lấy một lần.
Minh Bạch cầm lấy di động của Chi Đạo, kéo tay cô dùng vân tay để mở khóa, sau đó tìm được số điện thoại và Wechat của Vương Hiểu Vĩ.
Trầm mặc lưu số vào di động của mình.
/
Sáng sớm tỉnh dậy, trước khi đi, Chi Đạo định mang theo hai cái ly tình nhân trả lai cho Lý Anh. Ai ngờ tìm khắp sô pha, phòng khách, phòng ngủ, phòng bếp đều không thấy, cuối cùng Chi Đạo đành từ bỏ.
Minh Bạch nằm liệt trên sô pha, vẫn đang ngủ say, Chi Đạo tỉnh lại sớm hơn anh một chút, nhìn ngắm dung nhan xinh đẹp khi ngủ của anh một lúc, rồi rời đi không lời chào hỏi.
Xuống thang máy, bước ra khỏi cửa khách sạn, Chi Đạo ngẩng đầu nhìn bầu trời. Bầu trời của tháng tám, trong xanh sáng lạn, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống vạn vật, sinh cơ bừng bừng.
Rẽ ra đường cái, Chi Đạo chuẩn bị gọi xe taxi về nhà trước, rồi đến siêu thị xin nghỉ với ông chủ. Đi được một lúc, Chi Đạo đột nhiên phải một đống mảnh vụn pha lê.
Chi Đạo theo bản năng cúi đầu, dời chân đi. Dưới đế giày là bốn năm mảnh vỡ màu xanh màu hồng, nhìn kỹ có thể thấy hai hình người phía trên. Chi Đạo ngẩng đầu nhìn lên, phòng tầng 11 của khách sạn Xanh Lục ở góc vuông này.
Tầng 11, vị trí phòng Minh Bạch, cửa sổ vẫn mở rộng.
Chi Đạo ngửa đầu, bất đắc dĩ cười cười, đá đá chân giống như thiếu nữ mười sáu tuổi tinh nghịch rạng rỡ dưới ánh nắng mặt trời.
Vốn Chi Đạo muốn nước chảy bèo trôi.
Lại gặp được khối đá ngầm ngoan cố là Minh Bạch
Buổi chiều, sau khi vừa kết thúc công việc. Vương Hiểu Vĩ ngồi trên một chiếc ghế đá trong công viên, gần địa điểm công tác, duỗi duỗi cái cổ, vận động cơ thể, giảm bớt mỏi mệt.
Đang nói chuyện với mọi người, tiếng chuông thông báo của WeChat đột nhiên vang lên.
Vương Hiểu Vĩ sửng sốt. Nick WeChat của anh ấy tương đối bí mật, ngoại trừ những người thân cận bên cạnh biết thì không có người ngoài nào gửi yêu cầu kết bạn cho anh ấy. Vương Hiểu Vĩ nhướng mày, click mở người vừa yêu cầu thêm bạn tốt.
Avatar là ảnh của một mỹ nữ đáng yêu, trên yêu cầu kết bạn điền:
【 Anh trai nhỏ, xin chào.】
Gần đây trên mạng hay đưa tin về mấy kẻ biến thái thích dùng avatar của mỹ nữ để lừa mấy nam sinh độc thân. Vương Hiểu Vĩ khẽ cười một tiếng.
Cô gái “bán trà”?
Vừa vặn. Anh ấy cũng đang thấy nhàm chán.

Bình luận

Để lại bình luận