Chương 164

Thượng Quan Hiệt nén cười, trả lời “Không dám chiếm tiện nghi của Lệnh Nghi huynh, ta chỉ mong một bức thật đẹp, còn về viết cái gì thì tuỳ tâm ý của huynh vậy.”
Viết gì? Nên viết gì để Hoàng Đế vừa nhìn đã thí¢h, sau đó dùng nó cầu xin ngài sớm khôi phụcchức quan cho hắn?
Ôn Trạm hơi trầm ngâm, sau đó hắn đặt bút viết lên giấy hai câu danh ngôn thiên cổ của Lưu Vũ Tích.
“Trầm chu tắͼ bạn thiên phàm quá,
Bệnh thụ tiền đầu vạn mộc xuân.”
Thuyền chìm liếc thấy nhiều buồm lượn/ Cây xác xơ thấy vạn cây xanh
Ánh mắt Thượng Quan Hiệt hơi loé lên nhưng hắn ta cũng chẳng nhiều lời, chỉ trả tiền rồi lấy thư pháp đi.
Lúc gần đi hắn ta còn nhìn Ôn Trạm, liếc mắt một cái rồi mỉm cười thật sâụ
“Đa tạ Lệnh Nghi huynh, con chữ quý không phải vì đẹp mà là ở lòng thành. Về thành ý của huynh, Hiệt xin thay huynh bảo quản, sau này ắt có may mắn dâng lên thánh chúa.”
Quả thật không uổng phí tâm tư linh hoạt nhạy bén của Ôn Trạm, khi Vĩnh Gia Đế nhìn đến hai câu Ôn Trạm viết thì ông ta khẽ “Hừ” một tiếng, sau đó cười nói với Thượng Quan Hiệt “Mới ở chỗ lạnh lẽo có mấy ngày thôi mà hắn đã ra nông nổi nhường ấy, dám thúc cả trẫm.”
“Chữ xấu thế này thì không nên rêu rao bên ngoài, rấtmất mặt. Ngươi phái người lệnh cho Ôn Trạm ngày mai đến Lại Bộ nhậm chức ngôn quan Ngự sử, lãnh mệnh đến Đốc Sát Viện, sau đó nhận lệnh lo việc Tứ Xuyên từ Cung Các lão.”
Cứ như thế, vị lớn nhân từng làm quan to đến tứ phẩm như Ôn Trạm sau khi bị cách chức rảnh rỗi nửa năm thì đã trở về quan trường với khí thế sét đánh không kịp bưng tay, làm lại từ đầu ở chức Thất phẩm Ngự sử.
“À, động tác của ngươi cũng mau lẹ lắm, lão phu đỡ phải đến trước mặt Thánh Thượng phí miệng lưỡi cầu xin giúp ngươi.”
Ôn Trạm phụng chỉ đến Lại Bộ, Đốc Sát Viện, cuối cùng hắn đi vào Uyên Văn Các bái kiến Cung Các lão.
Cung Túc Vũ đang ngồi ngay ngắn sau án thư, tập trung tinh thần vùi đầu vào công vụ. Khi ngẩng đầu thấy Ôn Trạm thì ông hơi nhoẻn cười.
Dù đúng là nhờ Ôn Trạm tự dùng da mặt dày mượn hai câu thơ cầu xin Hoàng Thượng mới được cho làm quan trở lại, nhưng Ôn Trạm hiểu rõ lần này hắn làm lớn chuyện đối nghịch với Thái Tử và Hoàng Hậu thì xem như đã đắc tội hơn phân nửa triều đình.
Cũng nhờ Thủ phụ lớn nhân hết lòng che chở nên hắn mới có cơ may Đông Sơn tái khởi, nên Ôn Trạm rấtcung kính, khom mình hành lễ với Cung Túc Vũ.
“Hạ quan vô năng bất tài, vốn nửa đời sau sống cảnh tầm thường, nhưng nhờ Các lão nhân ái dìu dắt mà hạ quan mới có cơ may phụcvị. Ân đức sâu nặng̝ của Các lão hạ quan không biết lấy gì đền đáp, chỉ đành khắc cốt ghi tâm, cúc cung tận tuỵ, quyết không phụ lòng Các lão đã nâng đỡ.”
Cung Túc Vũ thấy tiểu tử trước mặt đã thức thời lại dẻo miệng giấu một bụng tâm cơ thì ông rũ mắt phủi ống tay áo, ý cười càng sâụ
“Lệnh Nghi không cần quá khiêm tốn, ngươi có thể giữa phố xá sầm uất mà gửi tin cho Hoàng Thượng thì cũng xem như là “tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả” siêu phàm, thời trước không có ai, mà thời sau cũng không ai được như vậy . Không uổng công ngươi trăm phươռg ngàn kế dụ dỗ đám đồng liêu mua chữ bán văn.”
“Các lão đã tán thưởng.”
“Ta không tán thưởng ngươi ”
“Ơ kìa ”
Cung Các lão thu lại gương mặt tươi cười, lạnh giọng răn dạy “Mấy tấu chươռg trước đó của ngươi dùng câu từ quá ương ngạnh kịch liệt, mà thời điểm dâng tấu cũng chưa phải lúc thời cơ chín muồi.”
“Ta vốn định từ từ mài dũa tính tình của ngươi, chờ lão g͙ià Từ Trưng h0àn toàn rơi đài mới tính tiếp. Mà Hoàng Thượng cũng đã đồng ý sẽ trọng dụng͟͟ ngươi trở lại, cũng không quên ngươi, ngươi gấp gáp làm chi?”

Bình luận

Để lại bình luận