Chương 164

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 164

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Hoàng đế nhanh chóng biết chuyện xảy ra ngày hôm nay, hắn cảm thấy rất hài lòng với sự thức thời của Thái hậu, vung tay một cái lệnh cấm của Ngũ công chúa được dỡ bỏ, nhưng nàng ta vẫn phải tiếp tục học quy
củ.
Đã có Chiêu Quý phi, Hoàng đế cũng không ngủ ở chỗ khác nữa.
Nếu không phải còn một đám hài tử cần đi thăm, hắn cũng lười đặt chân vào cung khác.
Một tháng trôi qua, trong cung, người thông minh đều hiểu rõ.
Người không thông minh đã yên lặng biến mất trong cung.
Dù sao Nghi phi cũng là người thông minh, không lấy cứng đối cứng, ngoan ngoãn giao cung vụ ra.
….
Cảnh Nhân cung, Đoan Tĩnh cầm bút yên tĩnh xem sổ sách, xưa nay nàng chưa từng kiên nhẫn đến vậy, dưới sự trợ giúp của Thanh Bình và Tử Châu, nàng sắp xếp sổ sách cũ rõ ràng rành mạch.
Hoàng đế cũng không ngờ nàng có thể làm tốt đến vậy.
Nàng thưởng phạt phân minh, làm việc liêm chính, tinh tế tỉ mỉ.
Có lẽ là do lúc trước bị cắt xén phân lệ, nên nàng làm rất gắt mặt này.
Nam nhân duy nhất trong cung đã bị nàng nắm trong lòng bàn tay, nàng chỉ có thể cố gắng khiến cho cuộc sống của những phi tần không được hưởng long ân kia thoải mái hơn chút.
Tháng mười, Đoan Tĩnh đã chuẩn bị đầy đủ cho mùa đông sắp đến.
Trong cung mỗi năm đều có mấy thái giám, cung nữ bị chết cống, nếu nàng đã ở vị trí này, thì cũng phải chịu một phần trách nhiệm.
Hoàng đế ngồi trên giường, nhìn Đoan Tĩnh cầm bút trầm tư, nhịn không được mỉm cười.
Cảm giác có thể quang minh chính lớn ôm nàng vào lòng thật sự rất tốt.
“Kiểu Nhi.”
“Hả?” Đoan Tĩnh không ngẩng đầu, tùy tiện lên tiếng.
“Nàng nhìn ta đi, chẳng lẽ sổ sách còn đẹp hơn ta sao?” Hoàng đế ghen tuông, ngữ điệu ấu trĩ.
Mắt hạnh Đoan Tĩnh khẽ nhấc, nàng liếc mắt nhìn hắn một cái hỏi, “Chàng nhàn rỗi như vậy sao?”
Hoàng đế thò mặt qua, dán sát lại gần nàng đáp, “Không nhàn, nhưng nhìn nàng xong đột nhiên không muốn làm gì nữa cả.”
Đoan Tĩnh đẩy mặt hắn ra chỗ khác, “Hừ, cách xa ta ra. Đi đi, đi phê duyệt tấu sớ của chàng đi, bằng không lại có người nói ta mê hoặc đế vương thì làm sao bây giờ?”
“Những tên quan ngu xuẩn đó, bị người khác châm ngòi hai câu đã dám chạy lên khiêu khích ta, ta đã dạy cho bọn họ một bài học, đảm bảo sẽ không còn kẻ nào không có mắt dâng tấu sớ lên nữa.” Mắt phượng của Hoàng đế híp lại nói.
“Ngày nào chàng cũng đến chỗ này của ta, còn siêng năng hơn cả Đường Minh Hoàng với Dương Quý phi, những ngự sử đó nào chịu nổi? Về tình cảm có thể tha thứ được, nhưng chức trách của họ ở đó, sao có thể lơ là được, ta hoàn toàn hiểu được.” Đoan Tĩnh không hề tức giận chút nào.
“Có điều, mấy chữ mê hoặc đế vương này ta thật sự không gánh nổi, chàng nhất định phải làm tốt hơn trước, để chứng minh cho bọn họ thấy, ở cạnh ta, chàng càng anh minh hơn, có được không?” Đoan Tĩnh dịu dàng nhìn Hoàng đế.
Hoàng đế trìu mến ôm nàng vào ngực mình nói, “Ai da, Kiểu Nhi của chúng ta sao lại tốt vậy chứ, đúng là có phong phạm của Trưởng tôn Hoàng hậu. Đáng tiếc, phải đi từng bước, bằng không, cứ để Kiểu Nhi của ta lên làm Hoàng hậu là tốt nhất. Nhưng mà, cũng không cần quá sốt ruột.”
Đoan Tĩnh mỉm cười dựa vào ngực Hoàng đế nghe hắn lảm nhảm, chẳng mấy chốc sau nàng đã ngủ thiếp đi.
Hoàng đế nhận lấy tấm chăn lông trong tay Tử Châu đắp lên bụng nhỏ của nàng.
Ánh mắt Hoàng đế sâu thẳm, tay vỗ lên bụng nhỏ của nàng, khóe môi nhếch lên.

Tháng mười, Chiêu Quý phi khám ra hỉ mạch.
Hoàng đế công bố với bên ngoài là hai tháng nhưng thật ra đã hơn ba tháng rồi, thai nhi đang trong thời kì ổn định.
Vòng eo của Đoan Tĩnh tinh tế, bụng nhỏ hiện giờ còn chưa nhô lên rõ ràng, nàng đứng trước gương nhìn chằm chằm vào vòng eo thon thả của mình, thật sự không hiểu sao trong bụng mình lại có hài tử.
Tính thử ngày tháng, đứa bé này có vừa lúc vào hôm động phòng hoa chúc ấy.
Lúc Đoan Tĩnh dò hỏi Hoàng đế sao túi thơm tránh thai lại mất hiệu lực, Hoàng đế chột dạ tránh né, nháy mắt khiến nàng hiểu hết.
Đoan Tĩnh tức giận đến mức ba ngày cũng không thèm nói chuyện với hắn.
Nhưng nàng thật sự khăn khoăn lo lắng về chuyện sinh hài tử.
Huyết mạch gần như vậy, hài tử sinh ra thật sự có thể khỏe mạnh hay sao?
Bởi vì nguyên nhân này, đối với chuyện tránh thai, nàng luôn bắt Hoàng đế tuân thủ nghiêm ngặt, đặc biệt là lúc trước còn xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy.
Nhưng hiện giờ có thai, Đoan Tĩnh không thể bóp chết nó ở trong bụng mình được.
Lưu viện sử nói với nàng, phải bớt suy nghĩ lung tung thì hài tử mới khỏe mạnh được.
Nàng nghĩ, cũng phải, làm người không thể lúc nào cũng lo lắng vì những chuyện chưa xảy ra được, như vậy có thể dẫn đến kết quả tồi tệ hơn.
Đoan Tĩnh nghĩ thông suốt bèn thả lỏng tâm trí, bắt đầu yên tâm dưỡng thai.
Hoàng đế phái Quý ma ma và một vị ma ma khác tên là Chu ma ma, ngày đêm trông chừng nàng, không cho nàng chạm vào cái này, không cho nàng ăn cái kia.
Đoan Tĩnh không phải kiểu người bướng bỉnh không nói đạo lí, vì đứa bé trong bụng, nàng nghiêm túc làm theo những gì các ma ma nói.
Nhưng, nàng vẫn đuổi Hoàng đế đi chỗ khác, không cho phép hắn ngủ chung với nàng, nguyên nhân cụ thể là do hắn không thành thật.
Ngày nào tỉnh lại, Đoan Tĩnh cũng phát hiện, cơ thể mình trần truồng, hạ thân luôn ngậm lấy thứ kia của Hoàng đế.
Hoàng đế cố kỵ hài tử, không dám vận động mạnh, nhưng trong ngực ôm mỹ nhân, hạ thân luôn nhịn không được chào cờ. Lúc không nhịn nổi, hắn sẽ dùng ngực Đoan Tĩnh thay thế, hằng đêm nắm trong tay thưởng thức, đến sưng đỏ, mãi mà không tan đi.
Thỉnh thoảng hắn còn kéo tay hoặc chân của Đoan Tĩnh để phát tiết, Đoan Tĩnh cũng không chê phiền, ngoan ngoãn nghe lời hẳn.
Cuối cùng, vào một ngày hắn như hổ rình mồi với hậu huyệt của Đoan Tĩnh, nàng nổi trận lôi đình, đuổi hắn ra khỏi Cảnh Nhân cung, không cho phép hắn ngủ chung với nàng nữa.
Hoàng đế bất đắc dĩ, chỉ có thể trải qua cuộc sống như hòa thượng.
Hắn đành đặt hết tâm tư lên chính sự, thuận tiện chấm dứt vài chuyện.
Tháng mười hai, phủ công chúa truyền đến tin tức, năm đó Tam công chúa rơi xuống nước lưu lại di chứng, cơ thể yếu ớt, triền miên trên giường.
Tháng hai năm sau, công chúa lâm bệnh qua đời, Hoàng đế vô cùng thương tiếc, Bố tần – ngạch nương thân sinh của Tam chúa đến phủ công chúa nhìn mặt công chúa lần cuối, sau đó Tam công chúa được sắc phong thành Cố Luân công chúa, được an táng kế bên lăng mộ của Hoàng đế.
Ngạch phụ Ô Lương Hãn lăng nhăng háo sắc, thi thể công chúa chưa lạnh đã bá chiếm thê tử của Tác Nặc Mục, khổ chủ phát hiện liền báo lên Kim Loan điện.
Trong cơn giận dữ, Hoàng đế phán tội Đỗ Lăng quận vương của Khách Lạc Thấm không biết cách dạy con, nhốt Ô Lương Hãn vào ngục.
Đỗ Lăng quận vương kêu trời không thấu kêu đất chẳng hay, chỉ đành dâng tấu sớ, cống nạp vô số dê bò và châu báu, tự mình thượng kinh thỉnh tội với Hoàng đế.
Nghe nói Hoàng đế vốn đã nguôi giận, nhưng Ô Lương Hãn trong ngục vì quá hoảng sợ nên đã tự sát.
Đến lúc này, thực lực của Khách Lạc Thấm giảm mạnh, cuối cùng không gượng dậy nổi.
Mấy năm sau, bị Đại Thanh thu vào trong túi.
Ngạch nương của Tam công chúa – Bố tần Triệu Giai thị vì quá đau lòng cho nữ nhi của mình, nên đã xin Hoàng đế đến Ngũ Đài Sơn tu hành, cầu phúc cho Đại Thanh, từ đó không quay lại hoàng cung nữa.
Hoàng đế phê chuẩn.
Tiểu Thập Tứ a ca còn nhỏ nên vẫn chưa được sắc phong chính thức, cuối cùng được Tuyên phi Bác Nhĩ Tế Cát Đặc thị nuôi nấng.
Tuyên phi không có con, bà ấy cũng biết bằng với thân phận của mình tương lai cũng sẽ không có hài tử, Thập Tứ a ca như miếng bánh từ trên trời rơi xuống khiến bà ấy vừa mừng vừa sợ.
Ngọc điệp của Thập Tứ a ca vẫn chưa sửa, hắn vẫn là hài tử dưới danh nghĩa Bố tần.
Nhưng đối với Tuyên phi mà nói, như vậy là quá đủ rồi, bà ấy không mong chờ gì nhiều.
Đương nhiên, e ngại dòng họ của bà ấy, Hoàng đế cũng sẽ không cho bà ấy nhiều lợi ích.

Bình luận

Để lại bình luận