Chương 165

Tháng hai năm Khang Hi thứ ba mươi mốt, Đoan Tĩnh đã mang thai được bảy tháng, sau khi nàng tiễn mẹ đẻ Triệu Giai thị đi thì luôn cảm thấy buồn bực không vui, ngủ không ngon, không rời Hoàng đế nửa bước chân. Gần đến ngày lâm bồn, nàng càng lúc càng nôn nóng bất an, luôn lo sợ có khi nào hài tử sẽ thiếu tay hoặc mất chân không.
Nàng cảm thấy nó như một con cá nhỏ, thường xuyên xoay vòng trong bụng nàng, hiện giờ ai dám nói không cần nó, nàng sẽ là người đầu tiên quyết chiến sống mái với kẻ đó.
Bụng nàng ngày càng to, Lưu Thanh Phương tự tay bắt mạch cho nàng, ông ấy phán đoán có khả năng cao là một hoàng tử.
Đoan Tĩnh bị kích thích bởi hóc môn tăng mạnh khi mang thai, cảm xúc của nàng thay đổi xoành xoạch, lúc mới mang thai nàng chỉ ước có thể ném Hoàng đế càng xa càng tốt, bây giờ thì thời thời khắc khắc dán cạnh hắn.
Chỉ cần Hoàng đế sơ ý một chút, nàng sẽ lã chã chực khóc, vẻ mặt vô cùng đáng thương hỏi hắn có phải nàng đã trở nên xấu xí rồi không, có phải hắn không yêu nàng và hài tử nữa đúng không?
Hoàng đế thường xuyên bị nàng hỏi đến dở khóc dở cười.
Có khi tỉnh lại không nhìn thấy Hoàng đế đâu, Đoan Tĩnh đến cơm cũng nuốt không trôi.
Hoàng đế như mảnh ghép còn sót trong tim Đoan Tĩnh, chỉ khi ở bên cạnh hắn, nàng mới có cảm giác an toàn.
Không có hắn ở cạnh dỗ dành, nàng ngủ cũng không yên ổn.
Thỉnh thoảng, khi cảm xúc ổn định, nàng lại bắt đầu chán ghét bản thân vì những hành động ấu trĩ và yếu đuối của mình.
Hoàng đế vừa đau lòng vừa sốt ruột, hắn ôm Đoan Tĩnh, dỗ dành cả ngày, “Bất kể thế nào, ta cũng yêu nàng nhất.” Nhưng mà, điều gian nan nhất chính là, bụng bầu càng lớn, nhu cầu về tình dục của Đoan Tĩnh càng cao.
Nửa đêm, nàng khó chịu đến mức không ngủ được, dâm dịch bên dưới hạ thân chảy ào ào, nàng cắn môi cố gắng đè nén dục vọng, nhưng càng kìm nén thì càng phản tác dụng.
Hạ thân dính nhớp, cả người ngứa ngáy, tiểu huyệt trống rỗng, nàng muốn.
Hoàng đế vỗ lưng dỗ dành nàng đi ngủ, nhưng Đoan Tĩnh có làm thế nào cũng không đi vào giấc ngủ được. Nàng khó chịu cọ xát hai chân vào nhau, cuối cùng nhịn không được, nhào vào ngực Hoàng đế, khóc lớn thành tiếng, “Hu hu… ta khó chịu, muốn…”
Hoàng đế ngựa quen đường cũ duỗi tay ra, chạm vào giữa hai chân của nàng, an ủi tiểu hoa huyệt đẫm nước, ngón tay vân vê, xoa nắn tiểu trân châu ướt dầm dề, giúp nàng giảm bớt cơn khó chịu, phóng thích bớt dục vọng của bản thân.
“Ưm..” Đoan Tĩnh rầm rì một tiếng, nàng mở rộng hai chân, để hắn mặc sức âu yếm.
Chẳng bao lâu sau cơn sóng tình bao phủ lấy nàng.
Hoàng đế cũng đã nhịn vài tháng, mỗi khi hứng tình cũng chỉ có thể cọ bên ngoài giải khát, mắt thấy toàn thân Đoan Tĩnh ửng hồng, tiếng rên vui sướng, hạ thân không chịu khống chế dựng thẳng lên trời.
Bàn tay nhớp nháp đầy dịch thủy, Hoàng đế bất đắc dĩ cười khổ, đây đúng thật là phiền não ngọt ngào.
Hắn cố gắng bỏ qua khát vọng của bản thân, toàn tâm chăm sóc cảm nhận của Đoan Tĩnh.
Lưu Thanh Phương đã từng đỏ mặt âm thầm nói cho hắn biết, nữ tử lúc gần sinh, tình dục tăng vọt là chuyện bình thường, hắn ta bảo hắn cẩn thận chút là được.
Kết quả chính là cả hai đều chịu tra tấn.
“Ưm a… Huyền Diệp, ta còn khó chịu, muốn chàng… hu hu… muốn chàng yêu ta…” Đôi mắt ngập nước của Đoan Tĩnh nhìn Hoàng đế chằm chằm, đôi môi anh đào đỏ mọng, vẻ mặt đáng thương nói.
Trái tim Hoàng đế mềm nhũn, thật ra hắn cũng nhẫn nại đến cực điểm.
Nhưng mà bụng Đoan Tĩnh đã cao vượt mặt, thân thể mảnh khảnh còn phải vác theo cái bụng to tướng, hắn thật sự không dám chạm vào nàng lúc này.
Hắn chỉ đành thấp giọng dỗ dành, “Ngoan, Hoàng A Mã sờ sờ Kiểu Nhi, qua hai tháng nữa là được rồi.”
Hắn nghiêng đầu hôn lên môi Đoan Tĩnh, ngón tay cắm vào tiểu huyệt ấm áp của nàng moi đào đâm chọc, đùa bỡn hạ thân nàng đến nước chảy róc rách, tiếng rên rỉ yêu kiều không ngừng vang lên.
Cuối cùng, vào lúc đầu ngón chân nàng cuộn tròn lại, nằm trong ngực Hoàng đế run rẩy, hoa huyệt phun ra một dòng hoa dịch, nàng lên đỉnh.
Sau khi thở hổn hển lấy lại tinh thần, nàng bỗng nhớ lại lúc nãy bản thân sốt sáng, sự thẹn thùng trong nháy mắt dâng lên trong lòng, khuôn mặt đỏ bừng rúc trong khuỷu tay Hoàng đế, ngẩng đầu nhìn hắn nói, “Hu hu… bình, bình thường ta không có như vậy…”
Hoàng đế bật cười vỗ nhẹ sống lưng của nàng đáp, “Ngoan, Hoàng A Mã biết Kiểu Nhi không phải tiểu dâm phụ, đều là do tên nhóc vô lại trong bụng con làm ra.”
Đoan Tĩnh nghe thấy Hoàng đế nói mình là “tiểu dâm phụ” thì tức giận nhéo đầu vú của hắn một cái.
“Đau…” Hoàng đế vội vàng nắm lấy tay nhỏ của nàng, “Sao nàng lại lấy oán trả ơn, qua cầu rút ván chứ?”
Đoan Tĩnh hừ nhẹ một tiếng không thèm để ý đến hắn, đầu rúc vào ngực hắn, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Hoàng đế bị nàng quậy một hồi thì tỉnh như sáo, không còn buồn ngủ nữa.
“Bé con quấn người.” Hoàng đế thở dài, cố gắng làm lơ tiểu huynh đệ bên dưới, tay ôm chặt cơ thể mềm mại của Đoan Tĩnh, nhắm hai mắt lại.
Nửa đêm, Đoan Tĩnh lại bắt đầu ngủ không yên ổn, tay nàng xé rách áo ngủ của Hoàng đế trong vô thức, sờ soạng nguồn nhiệt bên dưới hạ thân của hắn.
Hoàng đế đang ngủ mơ mơ màng màng bị quậy đến tỉnh, hắn vừa mở mắt đã phát hiện Đoan Tĩnh chui đầu xuống dưới hạ thân của hắn, cái miệng nhỏ ngậm lấy phân thân đang dựng đứng, hai tay còn không ngừng tự an ủi bản thân.
Khuôn mặt nhỏ nhắn thuần khiết, miệng anh đào ngậm lấy quy đầu màu đỏ tím của hắn liếm láp giữa hai môi, cái lưỡi đỏ tươi thỉnh thoảng lướt qua lỗ nhỏ trên côn thịt, da đầu Hoàng đế tê dại, cơ bắp trên cơ thể căng chặt, côn thịt trướng to một vòng.
“Kiểu Nhi? Nàng, nàng làm gì vậy?” Hoàng đế khó tin nhìn Đoan Tĩnh.
Đoan Tĩnh ngước mắt mới phát hiện Hoàng đế đã tỉnh, nàng nhả quy đầu đã bị mình ngậm đến ướt đẫm ra, vẻ mặt chột dạ, sợ hãi nói, “Ta, ta khó chịu… hu hu, không ngủ được.”
Hoàng đế vội vàng đứng dậy đè nàng xuống giường, vừa tách hai chân nàng ra đã thấy tiểu hoa huyệt ướt đến rối tinh rối mù, hai cánh hoa đỏ bừng nhút nhát sợ sệt ngậm lấy hai đầu ngón tay mảnh khảnh của nàng, huyệt khẩu khép mở liên tục, thỉnh thoảng còn phun ra vài dòng dịch trong suốt.
Đoan Tĩnh xấu hổ muốn rút ngón tay ra, “Ta, ta khó chịu.”
Hoàng đế lại ngăn cản động tác của nàng, trong mắt hắn là sương đen kích động, hắn nhìn chằm chằm cảnh đẹp mê người trước mắt, giọng nói khàn khàn, “Tiếp tục.”
“Hả?” Đoan Tĩnh sợ hãi nhìn hắn.
“Kiểu Nhi, tự mình chơi, đẩy hai cánh hoa ra, bỏ thêm một ngón tay nữa vào.”
Đoan Tĩnh run rẩy nghe theo sự chỉ dẫn của Hoàng đế, nàng đẩy hoa môi đã ướt mềm ra, chậm rãi đút thêm một ngón tay nữa vào.
Cảm giác tràn đầy khiến nàng rên rỉ yêu kiều.
“Kiểu Nhi, di chuyển đi, để Hoàng A Mã xem dáng vẻ con tự thao bản thân.”
Đoan Tĩnh cố nén cảm giác căng trướng, sau đó nhớ lại dáng vẻ Hoàng đế ngày thường làm nàng, cổ tay khẽ cử động, ngón tay chầm chậm ra ra vào vào cơ thể mình.
Mỗi khi cắm vào, huyệt thịt lại kích động ngậm chặt lấy ngón tay nàng.
“Um a…” Đoan Tĩnh cắn môi, tự đùa bỡn bản thân mình.
Vẻ mặt mê ly, quyến rũ mị hoặc, hình ảnh dâm loạn dụ hoặc, mùi hương mật đào không ngừng tản ra khắp gian phòng.
Hoàng đế thưởng thức hình ảnh Đoan Tĩnh thủ dâm, cổ họng ngứa ngáy, ngay sau đó, hắn tách hai chân nàng ra, kéo tay nàng ra ngoài, rồi vội vàng liếm lên tiểu huyệt nàng.
Mật dịch văng khắp nơi, đầu lưỡi linh hoạt moi móc khắp nơi, liếm sạch ái dịch bên trong tiểu huyệt.
Cuối cùng Hoàng đế không kìm nén nổi dục vọng của bản thân, hắn thẳng lưng, sục long căn vài cái, ngay sau đó đặt quy đầu cực lớn lên huyệt khẩu Đoan Tĩnh.

Bình luận

Để lại bình luận