Chương 166

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 166

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Vân Tô Tô quay đầu lại nhìn hắn: “Anh gào lớn như vậy, là muốn cho người bên ngoài đều biết anh xuất tinh sớm sao? ”

“Tôi không có!”

.

.

Lam Đà bị đánh ở nhà chỉ có thể bò không thể đi, mông đau nhói, ngay cả bôi thuốc cũng phải tự soi gương để bôi.

Rốt cục chịu không nổi chuyện bị đánh mỗi ngày thành bộ dáng thê thảm như vậy, hắn cầm lấy điện thoại di động liên lạc với bọn họ, nhưng một người cũng không liên lạc được, cuối cùng cũng có Quý Đỗ gọi lại cho hắn.

Nửa đêm, hắn lén lút thu dọn đồ đạc, trèo vách tường chuẩn bị chạy trốn, phòng ngủ của hắn ở lầu hai, bên ngoài vách tường biệt thự có cục nóng của điều hoà, hắn giẫm lên cục kêu cọt kẹt, suýt thì ngã xuống.

Nắm lấy cột trượt xuống, mông không cẩn thận liền đập xuống mặt đất, hắn đau đến muốn hét lên, cố nén lại nước mắt chạy về phía tường ngoài của hoa viên, nhảy lên.

Sợi xích trên chiếc quần yếm kêu leng keng, đèn bên trong nhà bỗng nhiên sáng lên, hắn sợ hãi nhảy qua hàng rào, ngã lăn ra đất, nhe răng trợn mắt, nước mắt càng chảy càng dữ dội, hắn liên tục bò từ trên mặt đất đứng lên, chạy đến chỗ có một chiếc Land Rover màu đen đậu ven đường, mở cửa xe ngồi lên.

“Đi mau, mẹ tôi hình như tỉnh rồi, mau đi!”

Quý Đỗ không hé răng, đạp chân ga bỏ đi, Lam Đà không ngồi được, chỉ có thể xoay người nằm sấp, đang điều chỉnh lưng ghế thì nghe thấy hắn hỏi: “Giờ đi đâu?”

“Còn có thể đi đâu nữa, tôi muốn giết chết Trịnh Nghị!”

“Nhìn bộ dáng bây giờ của cậu, bị cậu ta đá một cước lên mông liền đi đời.”

“…”

“Aiz, tôi nói Quý Đỗ cậu có bị làm sao không! Chẳng lẽ cậu phải nén giận như vậy nhìn Vân Tô Tô bị cậu ta đùa bỡn hả?”

Lam Đà quay đầu nhìn hắn, lúc này mới phát hiện trên mặt hắn có một vết thương dài từ gò má đến cổ, còn có máu tươi nhàn nhạt, rõ ràng là vết thương mới, trên khuôn mặt góc cạnh còn có rất nhiều vết trầy xước nhỏ.

“Này, mặt cậu bị sao vậy?”

Hắn căng môi cắn chặt răng, Lam Đà cuối cùng cũng phát hiện có chút không thích hợp, nhìn thoáng qua phía sau, sau khi xác nhận không có xe, trực tiếp kéo phanh tay lên.

“Cậu làm cái gì vậy!” Quý Đỗ cả kinh, vội vàng ngăn cản.

“Không có việc gì, tôi chỉ muốn nhìn xem mặt cậu làm sao vậy.”

Quý Đỗ quay mặt lại, Lam Đà cả kinh, nửa khuôn mặt bên trái của hắn bị đánh đỏ bừng, khóe mắt còn có máu bầm, giống như mới đánh nhau xong, còn là bị đánh thua, khóe miệng cũng tím tái, nhìn kỹ thì thấy hình như hắn cắt tóc ngắn, nhưng là bị người ta cắt nham nhở.

“Cậu đánh nhau với ai vậy? Lại còn đánh không lại người ta? Cậu luyện quyền anh cơ mà.”

Quý Đỗ mím môi lạnh lùng cười, “Mẹ nó tôi bị đánh, không phải đánh nhau với ai!”

Hắn bị mấy tráng hán đầy cơ bắp đè xuống đất, dùng roi quất lên người, vết thương trên mặt không đáng kể, trên người mới nhiều vết thương dày đặc.

Hắn nghĩ đến liền một bụng tức giận, hắn phải cố gắng trốn khỏi bọn họ lái chiếc xe này chạy đi chứ làm sao có thể đánh thắng mấy người đó được, quả thực là quá thảm.

“Tôi muốn đi tìm Trịnh Nghị, cậu ta hẳn là còn ở chung cư chưa đi, tôi cũng không tin sẽ đánh không lại hắn, nhất định phải đánh chết hắn!”

Lam Đà xem như đã nhìn ra hắn chuẩn bị tìm người phát tiết, xem ra không cần mình động thủ, Trịnh Nghị chắc chắn sẽ bị đánh.

Quý Đỗ lửa giận đùng đùng, dùng sức lên số: “Tôi nhất định phải đoạt được Vân Tô Tô, chờ đấy cho tôi!”

Nửa đêm hai giờ sáng, hai người xuất hiện ở cửa căn hộ, cầm chìa khóa mở cửa, Quý Đỗ không nói hai lời liền chạy vọt vào phòng ngủ tìm người.

Cuối cùng cũng tìm được cô trong phòng ngủ chính.

Ít nhất nửa tháng không gặp, trong nháy mắt nhìn thấy cô, trong lòng hắn sắp đau muốn chết, cô nằm nghiêng người cuộn mình trong chăn ngủ say, làn da tái nhợt, hơi thở yếu ớt.

Nhẹ nhàng xốc chăn lên người cô, có một ít vết thương rất rõ ràng bây giờ đều biến mất, cô vẫn quen trần truồng đi ngủ, hai chân co lại cuộn tròn như mèo con, thân thể trắng như tuyết theo hơi thở nhẹ nhàng nhấp nhô.

Quý Đỗ muốn ôm cô nhưng lại không dám, lo lắng cô tỉnh lại sẽ mắng hắn, hoặc là bám lấy Trịnh Nghị không đi cùng hắn.

Nghĩ cũng không dám nghĩ, nếu là thật sự xảy ra chuyện như vậy, trong lòng hắn đau đớn biết nhường nào.

Lam Đà đi vào, nhẹ giọng nói: “Trịnh Nghị ở phòng ngủ thứ hai cách vách, có đánh không?”

Hai người trầm mặc không nói lời nào, sau đó Lam Đà nhìn thấy hắn cúi người ôm Vân Tô Tô lên, cầm lấy áo khoác đặt bên cạnh quấn lấy cô, ôm chặt rồi xoay người rời đi.

Lam Đà nhìn ngây người: “Cậu làm gì vậy? Không phải cậu nói sẽ đánh Trịnh Nghị sao? ”

Hắn cũng không quay đầu lại đi về phía trước: “Đánh người có quan trọng bằng trộm người đi không? Cô ấy là của tôi, tôi không thể để lại cô ấy cho cậu ta! ”

“Chết tiệt, Quý Đỗ cậu, tôi không thèm chơi với cậu nữa.”

Lam Đà liên tục quay đầu lại, thậm chí muốn xông vào cho Trịnh Nghị một quyền, nhưng kết quả hắn cũng chỉ có thể chạy theo Quý Đỗ ra ngoài, phiền não vò mái tóc ngắn xoăn nhẹ.

Sự thật là, hắn hiện tại như vậy khẳng định đánh không lại Trịnh Nghị, Quý Đỗ không chịu động thủ, lại còn đi trộm người, ngày mai Trịnh Nghị tỉnh lại không thấy nhất định sẽ điên lên.

Hơn nửa đêm, bọn họ thuê một phòng ở khách sạn, Quý Đỗ đặt người lên giường, ngồi xổm bên giường cái gì cũng không làm, chỉ nhìn khuôn mặt đang ngủ của cô, thỉnh thoảng còn hôn lên má cô.

“Mềm quá…”

Không biết bao lâu rồi không chạm vào khuôn mặt này, hắn mân mê trong lòng bàn tay, vết sẹo hằn sâu nơi khoé mắt cũng được sự dịu dàng của cô làm dịu đi rất nhiều.

Tắm xong, Lam Đà mặc áo choàng tắm nằm sấp trên sô pha, mái tóc chưa khô không ngừng rơi xuống mấy giọt nước, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào trong phòng ngủ.

Bình luận (0)

Để lại bình luận