Chương 166

Một buổi chiều cuối tuần, tiệm bánh của Mộc Trạch Tê đông nghịt khách. Cô đứng sau quầy, mặc tạp dề trắng, tóc xoăn buộc cao, nụ cười rạng rỡ khi trao những hộp bánh ngọt cho khách. Nghiêm Kỷ bước vào, áo sơ mi xắn tay, ánh mắt dịu dàng nhìn cô. “Tê Tê, nghỉ một chút đi. Anh mua trà sữa cho em này.” Anh đưa ly trà sữa trân châu, cố ý chọn loại cô thích nhất.
Cô lườm yêu, nhận ly trà. “Anh lúc nào cũng biết cách làm em mềm lòng.” Họ ngồi vào góc nhỏ trong tiệm, nơi cô trang trí bằng những bức ảnh chụp chung của hai người qua năm tháng. Mộc Trạch Tê nhìn anh, chợt hỏi: “Nghiêm Kỷ, anh có bao giờ nghĩ chúng ta sẽ đi xa thế này không? Từ một cô nàng trà xanh đến… thế này đây.”
Nghiêm Kỷ nắm tay cô, ngón tay đan chặt. “Anh biết từ lần đầu thấy em, Tê Tê. Em là ngọn lửa anh không bao giờ dập tắt được.” Anh cúi xuống, hôn nhẹ lên môi cô, nụ hôn ngọt ngào như bánh kem cô làm. “Tối nay, đi với anh. Anh có bất ngờ cho em.”
Đêm đó, Nghiêm Kỷ đưa cô đến một nhà hàng trên cao, nơi cả thành phố Z trải dài dưới ánh đèn lấp lánh. Sau bữa tối, anh dẫn cô ra ban công riêng, nơi hoa hồng đỏ được xếp thành hình trái tim. Mộc Trạch Tê sững sờ, tim đập mạnh khi thấy anh quỳ xuống, cầm một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh. “Tê Tê, lần này là thật. Làm vợ anh, được không?”
Cô bật khóc, gật đầu lia lịa. “Được, Nghiêm Kỷ! Em đồng ý!” Anh đeo nhẫn cho cô, kéo cô vào lòng, hôn sâu, lưỡi quấn chặt, như muốn hòa tan cô vào mình. Nụ hôn kéo dài, mang theo lời thề vĩnh cửu.
Họ trở về căn hộ của Nghiêm Kỷ, không khí nóng rực ngay từ cửa. Anh đẩy cô tựa vào tường, cởi váy cô, để lộ cơ thể trắng nõn, mềm mại như kem tươi. “Tê Tê, em là cô dâu của anh rồi…” Anh thì thầm, môi lướt dọc cổ cô, tay khéo léo trêu đùa, khiến cô rên khe khẽ. Anh quỳ xuống, hôn vùng nhạy cảm, lưỡi anh linh hoạt, khiến cô cong người, tay bấu chặt vào tóc anh. “Nghiêm Kỷ… anh… em không chịu nổi…”
Anh đứng dậy, cởi áo, để lộ cơ thể rắn chắc. Anh kéo cô lên giường, để cô ngồi lên đùi, cảm nhận sự cứng rắn của anh. Mộc Trạch Tê táo bạo, di chuyển chậm rãi, khiến anh rên lên, ánh mắt tối sầm. “Tê Tê, em muốn anh phát điên à?” Anh lật cô nằm xuống, tiến vào mạnh mẽ, mỗi nhịp đều như khắc ghi cô là của anh. Họ hòa quyện, cơ thể quấn chặt, khoái cảm như sóng thần cuốn cả hai đi. Cô đạt cao trào, móng tay cào lên lưng anh, thì thầm: “Nghiêm Kỷ, em yêu anh…”
Anh hôn cô, đạt đỉnh cùng cô, mồ hôi lấm tấm trên da. “Anh cũng yêu em, Tê Tê. Mãi mãi.” Họ nằm đó, ôm nhau, để hơi thở hòa quyện, biết rằng đây chỉ là khởi đầu của hạnh phúc.
________________

Hạnh Phúc Vẹn Tròn
Ngày cưới của Mộc Trạch Tê và Nghiêm Kỷ diễn ra vào một chiều xuân, khi hoa anh đào nở rộ khắp thành phố Z. Tiệc cưới được tổ chức tại một khu vườn ngoài trời, nơi ánh nắng xuyên qua tán cây, rải vàng lên váy cưới trắng tinh của Mộc Trạch Tê. Cô bước đi, tay trong tay với ba Mộc Quan Kỳ, ánh mắt lấp lánh nhìn Nghiêm Kỷ đang chờ ở cuối con đường hoa.
Anh mặc vest đen, đứng thẳng, ánh mắt không rời cô. Khi cô đến gần, anh nắm tay cô, thì thầm: “Tê Tê, em đẹp như giấc mơ của anh.” Cô đỏ mặt, siết tay anh, lòng ngập tràn hạnh phúc.
Lễ cưới tràn ngập tiếng cười. Vạn Dung khóc nức nở, ôm con gái, trong khi Mộc Tư Tề chạy khắp nơi, khoe với mọi người rằng “chị gái mình là cô dâu xinh nhất”. Gia đình nhà họ Nghiêm, từ mẹ Nghiêm dịu dàng đến ba Nghiêm nghiêm nghị, đều mỉm cười chúc phúc. Ngay cả Lâm Thi Vũ, giờ là một nhà hoạt động xã hội thành công, cũng đến, tặng cô một bó hoa cúc trắng và một cái ôm chân thành. “Chúc mừng cậu, Trạch Tê. Cậu xứng đáng với hạnh phúc này.”
Đêm tân hôn, tại một biệt thự trên đồi, Nghiêm Kỷ bế cô qua ngưỡng cửa, đặt cô xuống giường phủ hoa hồng. “Bà Nghiêm, đêm nay em là của anh.” Anh cười, ánh mắt sáng rực. Cô lườm yêu, kéo anh xuống, hôn sâu, lưỡi quấn chặt, mang theo khát khao mãnh liệt.

Anh cởi váy cưới, để lộ cơ thể cô trong bộ nội y ren trắng, mềm mại và quyến rũ. “Tê Tê, em khiến anh không kìm được…” Anh thì thầm, môi lướt dọc ngực cô, tay trêu đùa những điểm nhạy cảm. Cô rên khẽ, cong người, để anh khám phá. Anh quỳ xuống, hôn vùng nhạy cảm, lưỡi linh hoạt khiến cô run rẩy, tay bấu chặt ga giường. “Nghiêm Kỷ… anh… em muốn anh…”
Anh đứng dậy, cởi vest, để lộ cơ thể rắn chắc. Anh kéo cô ngồi lên, để cô cảm nhận anh, rồi chậm rãi tiến vào, nhịp điệu mạnh mẽ nhưng đầy yêu thương. Họ hòa quyện, cơ thể quấn chặt, mỗi chuyển động như lời thề vĩnh cửu. Mộc Trạch Tê đạt cao trào, móng tay cào lên lưng anh, thì thầm: “Nghiêm Kỷ, em yêu anh… mãi mãi…”
Anh đẩy sâu hơn, đạt đỉnh cùng cô, mồ hôi lấm tấm trên da. “Anh cũng yêu em, Tê Tê. Cả đời này, chỉ có em.” Họ nằm đó, ôm nhau, để hơi thở hòa quyện.
Sáng hôm sau, ánh nắng xuyên qua rèm, chiếu lên hai người vẫn quấn quýt. Mộc Trạch Tê nép vào lòng anh, mỉm cười. “Nghiêm Kỷ, cảm ơn anh, vì đã yêu cả con người thật của em.”
Anh hôn lên trán cô, thì thầm: “Cảm ơn em, vì đã chọn anh, Tê Tê.”
Họ biết, dù quá khứ có thế nào, tương lai của họ sẽ mãi là một câu chuyện tình yêu ngọt ngào, vẹn tròn, nơi Mộc Trạch Tê không còn là trà xanh, mà là ngôi sao sáng nhất trong lòng Nghiêm Kỷ.

Bình luận

Để lại bình luận