Chương 166

Gậy thịt nóng bỏng khiến hoa huyệt Đoan Tĩnh run lên, nàng khó nhịn lên tiếng mời chào, “Hoàng A Mã, tiến vào, yêu con, Kiểu Nhi khó chịu…”
“Đừng nóng vội, ngoan, làm từ từ.”
Hoàng đế dùng long đầu tách đôi hai cánh hoa của Đoan Tĩnh ra, hạ người chầm chầm đâm vào huyệt khẩu chật hẹp.
“A…” Cảm giác căng đầy đã lâu không cảm nhận được này khiến Đoan Tĩnh cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Hoa huyệt đã lâu không chân chính bị cắm vào chặt đến mức khiến Hoàng đế rùng mình.
Hắn gồng cơ bắp, cố gắng nén ý muốn bắn, vùi côn thịt của mình từng chút vào trong thân thể Đoan Tĩnh.
Hắn không dám khiến nàng bị thương, nên vẫn để một đoạn thân gậy bên ngoài, không cắm vào hết.
Hơn phân nửa thân gậy bị mị thịt ướt mềm bao bọc, điên cuồng cắn mút, gân xanh trên trán Hoàng đế nổi lên chằng chịt, hắn cố gắng kìm nén suy nghĩ muốn thao cắm mạnh bạo, vòng eo nhẹ nhàng đung đưa, cọ xát bên trong cơ thể Đoan Tĩnh.
Quy đầu nhẹ nhàng thao cắm, lúc đến cần tử cung thì đột nhiên rút ra, thân gậy kéo cả mị thịt đỏ tươi bên trong ra, Đoan Tĩnh thoải mái như được gãi ngứa.
“Ha, thật thoải mái…” Đoan Tĩnh vui sướng khi được thỏa mãn, nàng xoắn chặt tiểu huyệt, vội vàng muốn nhiều hơn để thỏa mãn tâm tình nôn nóng của bản thân.
“Suýt… Kiểu Nhi, đừng nóng vội.” Hoàng đế bị tiểu huyệt của nàng cắn đến eo tê rần, tay duỗi ra vội vàng xoa nắn bên ngoài huyệt khẩu để nàng thả lỏng.
Chiếc bụng nhô lên của Đoan Tĩnh ngay trước mặt Hoàng đế, vì nhi tử, hắn cũng không dám làm mạnh.
Động tác của Hoàng đế nhẹ nhàng như xay đậu hũ, tình dục tích góp từ ngày này qua tháng khác, cả hai đã lâu không kết hợp làm một, chẳng bao lâu sau đã rơi vào sóng tình.
Hoàng đế mạnh mẽ giữ lấy eo Đoan Tĩnh, khống chế lực cắm không để long căn của bản thân cắm vào quá sâu, hông đẩy nhanh tốc độ, những tiếng “òm ọp òm ọp” không ngừng vang lên bên tai, cơ bụng hắn gồng cứng, quy đầu hơi dùng sức, đâm vào điểm mẫn cảm của Đoan Tĩnh, giải ngứa cho nàng.
Trong lúc cả hai kết hợp, dường như hài tử trong bụng bị đánh thức, nó bất mãn đá vào bụng Đoan Tĩnh.
Dưới sự tận tâm hầu hạ của các ma ma, bụng của Đoan Tĩnh được chăm sóc vô cùng tốt, bóng loáng phát sáng, trắng tinh như ngọc.
Thân thể đẫy đà, mềm đến không tưởng được.
Hài tử làm ầm ĩ trong bụng, Đoan Tĩnh vội vàng muốn trấn an nó, “Ngoan, bảo bảo đừng sợ.”
“Chàng, chàng nhẹ chút!” Đoan Tĩnh ngăn cản động tác tăng tốc của Hoàng đế.
Hoàng đế vẫn còn nhớ rõ cảm xúc lần đầu tiên hắn nhìn thấy thai máy, cảm giác đó giống như có một cọng lông chim nhẹ nhàng phẩy qua trái tim hắn, khiến lòng hắn vô cùng vui sướng.
“Tiểu tử thúi, sớm không tỉnh muộn không tỉnh, lão tử ăn chay lâu như vậy, khó khăn lắm mới được ăn thịt mà con còn dám phá rối.”
“Ấy, bảo chàng chậm một chút mà…”
“Kiểu Nhi, nếu còn chậm nữa, đến sáng ta cũng không bắn được, không bằng tốc chiến tốc thắng. Đừng quan tâm đến nó, để nó sớm nhìn thấy nhân gian hiểm ác…” Hoàng đế cười khẽ nói. Đoan Tĩnh buồn bực đánh lên ngực hắn nói, “Chàng nói bậy bạ gì đó!
Hoàng đế cười nhạo, hắn thẳng lưng, hạ thân đưa đẩy nhanh chóng.
Một lát sau, cuối cùng dưới sự phản kháng của hài tử trong bụng, hắn gầm lên bắn tinh dịch vào.
Đoan Tĩnh cũng không còn bứt rứt trong người nữa, nàng mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Hoàng đế cong môi nhìn huyệt khẩu đang không ngừng chảy ra tinh dịch của nàng, hắn duỗi tay nhét nó vào lại, “Nhi tử, đừng nói Hoàng A Mã không thương con, con ngoan một chút, nếu còn dám ầm ĩ, chờ đến khi con ra ngoài, xem ta dạy dỗ con thế nào.”

Ngày hôm sau, Hoàng thượng thượng triều quay về, bò lên giường ôm Đoan Tĩnh ngủ nướng thêm chút nữa. Giữa trưa dỗ dành nàng dùng bữa, sau đó lại ngủ trưa với nàng một giấc.
Nhìn nàng ngủ rồi, Hoàng đế đứng dậy chuẩn bị đến Càn Thanh cung xử lý công việc, nhưng hắn vừa buông Đoan Tĩnh ra, nàng đã nước mắt lưng tròng hoảng hốt tỉnh lại.
Không còn cách nào khác, Hoàng đế chỉ có thể dẫn nàng đến Càn Thanh cung.
Cũng may Cảnh Nhân cung ở kế bên Càn Thanh cung.
Bên trong Càn Thanh cung, Hoàng đế dựa lưng vào giường, tay ôm Đoan Tĩnh vào ngực, nhanh chóng phê duyệt tấu sớ, thỉnh thoảng vỗ về trấn an nữ nhân đang ngủ ngon lành trong ngực mình.
Sau giờ ngọ, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua song cửa sổ, có mấy chú chim anh vũ hót líu lo dưới mái hiên, hình ảnh an bình yên tĩnh.
Một chồng tấu sớ nhanh chóng vơi đi, lúc này Lương Cửu Công đi đến, thấp giọng nói, “Hoàng thượng, lớn học sĩ Y Tang A của Văn Hoa điện và Lễ bộ thượng thư Cố Bát Đại cầu kiến.”
Hoàng đế nhíu mày, nhìn người thương trong ngực khó khăn lắm mới ngủ yên ổn, hắn ngẫm nghĩ một lát, sau đó phân phó, “Mang bình phong lên.”
Hoàng đế rất thích dùng những trang thư pháp của mình dán lên bình phong.
Cung nhân nhanh chóng khiêng một chiếc bình phong được ghép từ tám miếng gỗ để lên trước ngự án, hoàn toàn che đi Hoàng đế cùng với thân thể Đoan Tĩnh trong ngực hắn.
Y Tang A và Cổ Bát Đại đi đến, cả hai quỳ xuống đất hành lễ, miệng đồng thanh hô, “Thần thỉnh an Hoàng thượng, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
“Đứng lên đi. Ban tọa.” Hoàng đế tùy ý kêu hai người đứng dậy.
Đoan Tĩnh trong ngực Hoàng đế bị tiếng hành lễ của hai người kia làm ồn nên nhíu mày, Hoàng đế vội vàng vỗ lưng, dỗ dành nàng ngủ tiếp.
Sau khi ngồi xuống, hai người mới phát hiện trước mặt bỗng xuất hiện một tấm bình phong, che chắn bóng dáng của Hoàng đế.
“Khụ khụ, mấy ngày gần đây trẫm bị nóng trong người, có chuyện gì thì cứ bẩm báo đi.”
Hai người bên dưới quay mặt nhìn nhau, sau đó Cố Bát Đại mở miệng trước, “Bẩm Hoàng thượng, Lễ bộ đã chuẩn bị sẵn sàng cho ngày lớn hôn của Thái tử điện hạ, Khâm Thiên Giám cũng đã chọn được vài ngày lành, mời ngài xem thử”
Dứt lời, Cổ Bát Đại dâng lên một quyển tấu sớ, Lương Cửu Công khom người nhận lấy, sau đó dâng lên cho Hoàng đế.
Hoàng đế tùy ý lật xem vài cái, sau đó nói, “Chọn ngày lành gần nhất đi, lớn hôn của Thái tử đã kéo dài quá lâu rồi, trẫm còn muốn ôm cháu đích tôn nữa.”
Đại a ca ở bên kia liên tục sinh ba nữ nhi, cũng may Đại phúc tấn nghe lọt lời Đoan Tĩnh nói, không tiếp tục sinh đẻ nữa.
Đương nhiên một phần nguyên nhân cũng là vì Huệ phi bị giáng xuống thành Huệ tần, bị cấm túc trong Chung Túy cung, không cách nào nhúng tay vào chuyện của Đại a ca nữa.
Tóm lại, đối với Đại phúc tấn mà nói, đây cũng coi như là chuyện tốt.
“Thần đã biết.” Cổ Bát Đại đã nói xong chính sự.
Y Tang A chần chừ nói, “Bẩm thánh thượng, thần, thần có một chuyện Muốn bẩm báo.
Hoàng đế nhíu mày, “Nói.”
Y Tang A quyết tâm, quỳ xuống bẩm báo, “Bẩm Hoàng thượng, gần đây dân gian có vài tin đồn không hay, nói là…”
Hoàng đế híp mắt hỏi, “Nói gì?”
“Nói là Chiêu Quý phi trong cung mê hoặc thánh thượng, còn nói, Chiêu Quý phi trông rất giống… Tam công chúa… dân gian có vài lời phê bình.”
Cổ Bát Đại cúi đầu rũ mắt, làm bộ như không nghe thấy gì, trong lòng lại âm thầm kêu khổ, nếu ông ấy biết việc mà Y Tang A nói chính là việc này, thì hôm nay ông ấy tuyệt đối sẽ không đến Càn Thanh cung diện thánh chung với hắn.
“Ồ?” Vẻ mặt của Hoàng đế trở nên lạnh lùng, giọng nói lại không chút gợn sóng, “Cổ khanh có nghe thấy tin đồn này không?”
Cổ Bát Đại nhắm mắt, ngay sau đồ quỳ xuống bên cạnh Y Tang A, “Bẩm Hoàng thượng, thần, cũng có nghe đồn. Nhưng đây chỉ là lời đồn nhảm trên phố, không phải sự thật. Huống hồ mọi người ai cũng biết Tam công chúa, không có mấy người tin tin đồn này là thật, Hoàng thượng không cần để trong lòng. Để Kinh Triệu Doãn
bắt mấy tên khua môi múa mép phạt làm gương, nói không chừng lời đồn này sẽ không cánh mà bay.”
Hoàng đế nhếch mép nói, “Được, nói rất đúng, việc này cứ giao cho Kinh Triệu Doãn. Lương Cửu Công, lát nữa ngươi đi truyền chỉ. Nếu có người nào dám bịa đặt, bôi nhọ danh dự của hoàng thất thì cứ xử lý theo luật!”
“Vâng, chúng thần tuân chỉ.” Hai người đồng thanh nói.
“Ưm..” Đoan Tĩnh nói mớ, trong lúc nàng mơ ngủ bị tiếng ồn làm phiền, thân thể rúc vào ngực Hoàng đế trong vô thức.
Y Tang A và Cổ Bát Đại đều ngẩn người.
Hoàng đế vội vàng vỗ lưng Đoan Tĩnh dỗ dành nàng ngủ tiếp, “Được rồi, lui ra đi.”
“… Vâng, chúng thần cáo lui.”

Bình luận

Để lại bình luận