Chương 167

Ngực Ôn Trạm đau đớn, hắn hít sâu hai hơi mới bình tĩnh, sau đó hỏi tiếp dưới ánh mắt khinh thường của Oanh Nhi.
“Vậy có… hắn có sờ bên dưới không?”
Kế Oanh Nhi bị chạm đến chỗ đau nên không tỏ vẻ rắn rỏi nữa, nàng cúi mặt oán hận “Có sờ ”
Hai người đều nói không lên lời. L ng ngực Ôn Trạm như bị nện bằng búa tạ, hắn đau lòng, bảo bối nhà mình bị người ta bắt nạt đến mức đó, nếu mình còn là nam nhân thì nên lăng trì Diệp Phỉ.
“Hắn sờ cách lớp quần áo phải không?”
Kế Oanh Nhi đột nhiên ngẩng đầu, nàng tàn nhẫn đấm vào ngực Ôn Trạm, nước mắt lập tức tuôn trào như đê vỡ.
“Chàng là đồ khốn nạn Đều tại chàng Ai mượn chàng gửi gắm ta cho hắn Ta có tay có ͼhân cần gì phải dựa vào nam nhân Các ngươi đều là đồ khốn nạn ”
Nàng vừa khóc vừa đánh chửi Ôn Trạm, dù xương sườn Ôn Trạm không tới mức đứt lìa nhưng tim hắn lại nát tan. Hắn chẳng màng những cú đấm như trời giáng của vợ mà cương quyết ôm nàng vào lòng.
“Ta khốn kiếp, đều tại ta, tại ta đánh giá thấp nàng. Oanh Nhi là người biết tự lập như thế, lại còn có bản lĩnh kiếm tiền nuôi ta. Những tên nam nhân như bọn ta, chỉ biết ăn bám nữ nhân nhà mình mà còn có ý khinh thường thì mới đúng là phế vật thật sự ”
Ôn Trạm liều mạng an ủi Oanh Nhi, cũng không dám nhắc đến chuyện cũ khiến nàng đau xót nữa. Ra sức dụ dỗ nàng hơn nửa ngày, bị nàng đấm muốn lồng phổi thì mới giúp nữ nhân đang khóc thút thít bình tĩnh lại.
“Ta biết ta không nên hỏi, không nên làm vết sẹo của nàng chảy máu nhưng ta chẳng quản được cái miệng đáng ghét này. Ta không hỏi nữa đâu, Oanh Nhi đừng hận ta, đừng khinh ta bụng dạ hẹp hòi. Tóm lại từ giờ về sau ta sẽ chẳng rời nàng nửa bước, dù có chết thì cũng phải chết trên ngực nàng.”
“Hắn sờ soạng cách lớp quần áo. Diệp Phỉ muốn lột xiêm y của ta nhưng bị ta nhét trái cà tím nóng hổi tɾong nồi vào cổ áo nên bị phỏng, chẳng thực hiện được ý đồ.”
“Hôm đó là trước khi chàng ra tù một ngày, nên lòng bàn tay của ta mới có vết phỏng kia. Khi đó Diệp Phỉ uống say, lại thêm bực bội vì bị người nhà chỉ trích. Thật lòng ta cũng không trách hắn, chỉ là từ nay về sau không muốn nhìn thấy hắn nữa.”
“…Được.”
Oanh Nhi nghe thấy Ôn Trạm nói một chữ “được” thì do dự, nàng lau nước mắt rồi ngẩng đầu nhìn hắn chằm chặp.
“Chàng định gì? Định đi tìm hắn gây phiền phức à?”
“…Ha ha, làm gì có, ha ha… A Đau đau đau Oanh Nhi đừng nhéo lỗ tai, ta định tìm hắn, định đi thôi, thật đó.”
Ôn Trạm mặt ủ mày ê kéo bàn tay hung ác của vợ mình ra, oán giận “Vợ ta bị ăn hiếp, sao ta có thể làm con 🐢 đen rụt đầu giả vờ như chẳng có chuyện gì?”
“Đừng đi, ta không muốn chàng đi.”
Sắc mặt Kế Oanh Nhi bình tĩnh, nàng nghiêm túc cất lời.
“Lúc chàng không ở đây thì hắn có ghé thăm thường xuyên. Mới đầu ta sợ phiền phức nên đánh chửi đuổi xô lắm, nhưng… mặt hắn quá dày, dù bị mắng chửi thì cũng sẽ cách mấy ngày lại đến thăm một lát.”
“Dần dần ta cũng hiểu ra, hắn sợ ta là thân nữ nhi sống một mình sẽ bị bắt nạt nên cố ý đến thăm để người ngoài thấy, khiến họ nghĩ nhà ta có nam nhân, có chỗ dựa, để đám tiểu tặc không dám lẻn vào nhà thực hiện ý đồ xấụ”
Oanh Nhi thở dài, vì lòng nàng chất chứa sự khó chịu nên vẫn luôn giấu giếm không nói Ôn Trạm nghe chuyện của Diệp Phỉ.
Còn Ôn Trạm thận trọng, hắn đã sớm phỏng đoán dường như nàng và họ Diệp từng xảy ra chuyện gì, nhưng hắn không hỏi nên nàng cũng chẳng đề cập. Hắn hiểu nàng, hắn càng hỏi thì nàng sẽ nghĩ hắn không tin tưởng nàng.

Bình luận

Để lại bình luận