Chương 167

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 167

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Cuộc thi biện luận đến vòng biện luận tự do (1). Bốn người đội bạn vẻ mặt tái nhợt nhìn người biện luận thứ hai của đội kia như phát điên, không chỉ có thể nắm bắt chuẩn xác lỗ hổng logic trong lập luận của bọn họ mà còn phản bác không nương miệng. Trong đội bạn có một cô gái, nghe Minh Bạch không nương tình phản bác quan điểm của mình như vậy đã rưng rưng nước mắt, tiếc là Minh Bạch hoàn toàn không để ý. Đến tận khi cô gái đó bật khóc, vòng thi biện luận tự do cũng kết thúc.
(1): Biện luận, hay còn gọi là tư duy phản biện (critical thinking) nghĩa là khả năng suy nghĩ rõ ràng, hợp lý, và hiểu được mối liên hệ giữa các khái niệm, sự kiện, ý tưởng. Tư duy biện luận đã xuất hiện từ lâu và là chủ đề của nhiều cuộc tranh luận từ thời các triết học gia Hy Lạp như Plato và Socrates.
Luật tranh biện (debate rules):
Chủ đề được chọn để tranh luận có thể là một chính sách, một tuyên bố hoặc một ý tưởng bất kỳ.
Thông thường có 2 đội tham gia tranh luận, mỗi đội gồm 3 hoặc 4 thành viên: đội tán thành ý kiến (the Affirmative team) và đội không tán thành (the Negative team). Trong trường hợp các cuộc tranh luận chính trị (như presidential debate), sẽ chỉ có 2 ứng viên tham gia tranh biện.
Các thành viên trong từng đội có một khoảng thời gian nhất định để chứng minh luận điểm của mình. Hai đội thay phiên nhau đưa ra luận điểm và thuyết phục khán giả, đồng thời phản bác lại ý kiến của nhau. Khán giả được theo dõi nhưng không được tham gia vào cuộc tranh biện.
Mọi người có thể xem phim “Xin chào, người bạn phản biện của tôi” để rõ hơn về hình thức này.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Khi cuộc thi chính thức kết thúc đã là 8 giờ tối, sắc trời tối sầm. Mọi người đều mệt mỏi, nhưng cũng khá hào hứng. Sân chơi biện luận như chiến trường, chỉ khi đủ tàn nhẫn độc ác mới có thể xưng vương.
Minh Bạch cười cười: “Xin lỗi, vừa rồi tôi hơi kích động.”
Di động vẫn không nhận được tin nhắn trả lời của người nào đó, Minh Bạch nhìn chằm chằm màn hình thật lâu, buồn bực khó giải.
Giỏi lắm, Chi Đạo dám không để ý tới anh.
Vậy thì vĩnh viễn đừng để ý đến anh nữa.
Lúc này, Chi Đạo mới vừa đi qua ngã tư đường.
Minh Bạch và một đám người đang đứng trước cửa thư viện. Anh mặc âu phục, đeo cà vạt, sơ mi trắng quần tây đen. Mái tóc đen nhánh mềm mại, sức sống thanh xuân toát ra từ từng cử chỉ. Thiếu niên như rồng phượng trong loài người, như bậc quân vương tự tin chỉ điểm giang sơn, khí thế của kẻ cao cao tại thượng phiêu đãng quanh người anh. Khí chất đứng đắn cao ngạo, ung dung điển nhã, phảng phất sóng nước lóng lánh mặt hồ, một con thiên nga trắng ở cảnh xuân.
Minh Bạch đang đàm luận với các bạn, trên mặt là nụ cười tươi xán lạn quen thuộc, tay phải huy động. Khí phách hăng hái.
Vỉa hè treo đầy các loại biển quảng cáo, đèn nê ông sáng rực rỡ, các tòa nhà cao tầng nối tiếp nhau, đám đông vội vã cất bước, tiếng mời chào như thật như mơ. Làn mưa bụi bay bay, đèn đường lặng lẽ tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp, từng giọt mưa nhẹ nhàng rơi trên mặt đất.
Chi Đạo dừng bước.
Minh Bạch như có linh cảm, đột nhiên quay đầu nhìn vào đám người.
Thành phố bỗng nhiên im lặng. Mọi tiếng động đều biến mất, dòng người lướt qua như hóa thành những bóng mờ. Bất kể là tiếng còi xe ô tô, tiếng người đi đường nói chuyện, tiếng quảng cáo, biển số nhà, ánh đèn, tất cả đều hóa thành những mảng màu nhạt nhào rồi dần biến mất.
Đất trời chỉ còn mỗi hai người bọn họ, đứng ở giữa, cách nhau một vùng trời.
Minh Bạch đang nói chuyện bỗng im bặt.
Vẻ mặt như vừa bừng tỉnh khỏi giấc mộng, nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong suốt sạch sẽ, động lòng người của Chi Đạo. Ánh mắt kia vòng qua đám đông, biến mất ở phương xa. Minh Bạch thất thần, còn cho răng mình bị ảo giác.
Ánh mắt vừa vui mừng vừa đè nén mông lung của thiếu niên khiến trái tim Chi Đạo đau nhói, cô chợt tỉnh lại. Mọi thứ từng chút trở về, ô tô, người đi đường, tiếng quảng cáo, biển số nhà, ánh đèn.
Chi Đạo đột nhiên cất bước, chạy thật về phía Minh Bạch, vươn tay ôm eo anh. Tựa đầu lên lồng ngực ấm áp của anh, hòa tan trong anh.
“Chi Đạo…” Minh Bạch khó tin chậm rãi ôm chặt cô.
Hứa Nghiên không vui hỏi anh: “Bạn gái của cậu à?”
Chi Đạo buông thiếu niên ra, lắc đầu với Hứa Nghiên: “Không phải.”
Minh Bạch nhẹ nhàng rũ mắt. Lúc này Hứa Nghiên mới nhận ra người con gái đột ngột nhào vào lòng crush của mình là ai, cảm giác nguy cơ khiến ngôn từ của cô ta trở nên sắc bén: “Nếu không phải, vậy cô ôm cậu ấy làm gì?”
Chi Đạo đột nhiên trực tiếp kéo cổ Minh Bạch xuống, hôn lên môi anh một cái, nụ cười còn xán lạn hơn ánh mặt trời.
Quay đầu, kiêu ngạo nâng cằm tuyên bố với cô ta:
“Tôi là mẹ của các con anh ấy.”
Hứa Nghiên hóa đá.
Hai người chào tạm biệt đám bạn của Minh Bạch, im lặng sánh vai cùng nhau.
Tận đến khi đi đến trước một cái khách sạn, Chi Đạo mới vượt lên, đứng trước mặt anh, chủ động nắm tay anh để mười ngón tay đan vào nhau, ngẩng đầu hỏi:
“Chúng ta đi lên tâm sự?”
Tầng mười lăm, phòng 1503. Chi Đạo cắm thẻ phòng vào nguồn cung cấp điện, rồi cúi xuống thay giày. Minh Bạch đã thay xong từ sớm, nhìn bàn tay đang nắm chặt của hai người, giận dỗi nói cứng:
“Không phải không muốn để ý đến anh sao? Còn tới đây làm gì?”
“Em muốn chung sống cả đời với người khác thì cứ thế đi. Dù sao, anh cũng sống một mình mấy năm nay, chẳng phải vẫn sống tốt sao. Có thêm mấy lần hai năm nữa cũng chẳng sao…”
Hai năm biến Minh Bạch từ thiếu niên âm u thành thiếu niên ấm áp như ánh mặt trời, cũng biến anh từ đóa hoa trên đỉnh núi tuyết thành kẻ nói nhiều. Còn đặc biệt biết nói những câu thiếu đánh.
Chi Đạo đi đến trước mặt Minh Bạch, vòng tay qua cổ, khiến anh phải cúi người xuống. Nhân lúc Minh Bạch còn đang xấu hổ, không có phòng bị, cô dứt khoát trực tiếp đẩy ngã anh xuống sàn nhà, lại ngồi lên trên eo bụng anh. Động tác thô bạo kéo cà vạt màu đen xuống, nhanh nhẹn buộc chặt hai tay của Minh Bạch lại, kéo chúng qua đỉnh đầu, dùng sức đè hai tay của anh trên sàn nhà.
Như là đang cưỡng gian anh.
Thì ra Minh Bạch cũng có lúc xấu hổ kinh ngạc.
Chi Đạo ngắm nhìn vẻ mặt kinh ngạc của thiếu niên. Áo sơmi bị cô kéo rách, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp. Thiếu niên 1 mét 8 lại bị cô gái nhỏ xinh như cô khinh dễ, vẻ mặt bất lực, ngón tay lúng túng không biết nắm chỗ nào.
“Chi Đạo?”
Bụng dưới của hai người kề sát nhau. Chi Đạo dễ dàng phát hiện nguồn nhiệt nóng rực của anh đang chống lại cô, từ mềm thành cứng, từ nhỏ biến lớn.
Chi Đạo chậm rãi cúi đầu, chôn mặt bên hõm cổ của anh.
Ghé sát vào tai anh, thì thầm quyến rũ.
“Em gái Minh.”
Ngón tay bồi hồi trên xương quai xanh của thiếu niên, rồi di chuyển xuống đến bụng. Đụng tới thắt lưng của Minh Bạch, xuống chút nữa… Đầu ngón tay giống như rắn, chậm rãi trườn quanh chỗ phình lên giữa hai chân anh. Ngón tay đụng tới khóa quần kim loại lạnh lẽo. Hai ngón nhẹ nhàng nắm lấy chiếc khoá kéo bé tẹo, kéo xuống, xuống chút nữa….
“Dáng vẻ anh mặc tây trang thật mê người.”
Chi Đạo ngậm lấy vành tai trắng nõn đến trong suốt của anh, đầu lưỡi khẽ liếm.
“Chị gái muốn kéo rách quần tây của em.”

Bình luận

Để lại bình luận