Chương 167

Y Tang A và Cổ Bát Đại bước ra khỏi lớn môn, tai Y Tang A còn mơ hồ nghe thấy giọng nói vô cùng dịu dàng của Hoàng đế.
“Ngoan, ngủ tiếp đi, ngủ thêm một lát nữa…”
Y Tang A nhịn không được lắc đầu, ông ấy liếc mắt nhìn Cổ Bát Đại một cái, sau đó cả hai sóng vai nhau cùng đi ra khỏi Cảnh Nhân cung.
“Hoàng thượng.” Y Tang A còn muốn nói gì đó.
“Khụ khụ, Hoàng thượng vui vẻ là được. Kể từ khi Chiêu Quý phi vào cung, tâm tình của Hoàng thượng luôn rất tốt, lúc nãy ta chờ diện thánh còn cảm thấy lo lắng đề phòng. Ha ha… chuyện tốt, chuyện tốt.” Cổ Bát Đại vui vẻ ngắt ngang lời của Y Tang A.
Y Tang A không dám gật bừa, “Nhưng mà… không có lửa làm sao có khói, nói đến lời đồn mê hoặc thánh thượng, quả thật Quý phi không hề oan uống chút nào. Kể từ khi Quý phi tiến cung, Hoàng thượng không bước chân đến các cung khác nữa, vừa rồi… Haizz, ngươi cũng nghe thấy rồi đấy. Theo như ta thấy, nếu còn tiếp tục như vậy, e là sẽ lặp lại ác mộng Đổng Ngạc phi năm đó!”
Cổ Bát Đại vỗ vỗ vai Y Tang A, cười nói, “Ta thấy ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi đấy, Hoàng thượng của chúng ta không phải tiên đế. Huống hồ, sao có thể lặp lại sự tích Đổng Ngạc phi năm đó được chứ? Năm đó Đổng Ngạc phi được sủng ái đến đâu, cũng không e ngại tiên đế lâm hạnh người khác.”
Cổ Bát Đại lắc đầu nói tiếp, “Ngươi cứ chờ mà xem, theo ta thấy, vị nương nương này chỉ có hơn chứ không kém Đổng Ngạc phi.”
“Hậu cung ba nghìn mỹ nhân lại chỉ sủng ái một người.” Cổ Bát Đại rung đùi, đắc ý ngâm nga.
Y Tang A thở dài thườn thượt.
“Ai da, theo ta thấy là do ngươi suy nghĩ quá nhiều đấy, sợ cái gì, Hoàng thượng còn chẳng thèm quan tâm ngươi cưới mấy bà vợ, ngươi sủng ái thiếp thất nào, ngươi thì hay rồi, quản cả chuyện của Hoàng thượng. Hơn nữa, hiện giờ dưới gối Hoàng thượng đã có mười mấy vị hoàng tử, Thái tử cũng sắp cưới vợ, giang sơn Đại Thanh yên ổn thái bình. Ta khuyên ngươi tốt nhất là nên mặc kệ sự đời, mặc kệ sự đời.” Cổ Bát Đại rung đùi cười đắc ý nói.
“Nhưng dân gian…” Y Tang A chần chừ nói.
“Những lời đồn đãi trong dân gian không đầu không đuôi cũng chẳng hề có chứng cứ, không gây ra sóng gió gì nổi, ngươi cứ chờ đó mà xem, đảm bảo ngày mai không nghe thấy một tiếng gió nào.” Cổ Bát Đại lăn lộn trong triều lâu như vậy, ông ấy hiểu rất rõ thủ đoạn của Hoàng đế.
Quả nhiên, ngày hôm sau, không ai dám nói năng linh tinh nữa.
Trong cung, cũng có hai thường tại và một quý nhân đột nhiên biến mất không tăm hơi.
….
Trường Xuân cung, Vinh tần quỳ gối trước Phật tổ, rũ mắt niệm kinh, vẻ mặt thấu hiểu.
Dực Không cung, Nghi phi vẫn còn hoảng loạn, bà ta vỗ ngực mấy cái tự trấn an bản thân, bà ta cảm thấy may mà bản thân có mắt nhìn, hơn nữa luôn có giác quan thứ sáu đối với nguy hiểm.
Trí tuệ sinh tồn giúp bà ta nhiều lần tránh khỏi tai họa. “Sau này… thấy người của Cảnh Nhân cung thì đi đường vòng.”
Bà ta nhận mệnh.
Đương nhiên, chuyện này cũng chẳng phải do bà ta quyết định.
Cuối tháng tư, hài tử đã đầy chín tháng, gần đến ngày lâm bồn, nhưng vẫn không thấy động tĩnh gì.
Đoan Tĩnh thấp thỏm lo âu, nuốt không trôi.
Nửa đêm, nàng lại lần nữa bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng, cơ thể rúc vào ngực Hoàng đế, tiếng khóc rấm rứt khiến Hoàng đế vô cùng đau lòng.
Hai mắt Đoan Tĩnh đẫm lệ, tường thuật lại ác mộng cho Hoàng đế nghe, “Ta mơ thấy hài tử không tốt… hu hu… làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”
Hoàng đế đau lòng muốn chết, nói thật chính bản thân hắn cũng không dám đảm bảo hài tử sẽ khỏe mạnh một trăm phần trăm. ”
Cho dù cứ cách ba ngày Lưu Thanh Phương sẽ đến bắt mạch cho Đoan Tĩnh một lần, cùng lắm cũng chỉ có thể biết mạch tượng ổn định, thai nhi khỏe mạnh.
Nhưng trong lòng hắn vẫn hơi lo lắng.
Dù sao loại chuyện này cũng chỉ biết dựa vào ý trời, con người cũng không cách nào tác động được.
Cho dù hắn đã sớm quyết định, nhất định phải cùng nàng sinh ra một hài tử chỉ thuộc về hai người, hắn cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý, bất kể hài tử có thế nào hắn cũng sẽ yêu thương nó.
Nhưng thấy Đoan Tĩnh khủng hoảng như vậy, ngực hắn vẫn đau nhói.
Hai ngày sau, sau mỗi lần dỗ dành Đoan Tĩnh ngủ xong, Hoàng đế sẽ lẳng lặng dẫn người rời đi, chờ đến sáng mới đỏ mắt quay về.
Mãi đến đêm ngày thứ ba, Đoan Tĩnh bừng tỉnh trong đêm, nàng không thấy Hoàng đế đâu, thì bắt đầu trở nên hoảng loạn, quậy phá muốn đi tìm hắn.
Cung nhân hầu hạ khuyên can không có kết quả, Tử Châu và Thanh Bình trong lúc bất đắc dĩ chỉ đành dẫn nàng đến trước điện thờ phụng.
Lúc này Đoan Tĩnh mới biết mỗi đêm Hoàng đế mò đi đâu.
….
Trước điện thờ.
Hoàng đế quỳ gối trước linh bài của các vị tổ tông, không nói một lời nào.
Nội tâm hắn lại đang không ngừng khẩn cầu.
Tổ tông phù hộ, trẫm được ngồi lên ngôi vị Hoàng đế.
Ba mươi năm này, thức khuya dậy sớm, chưa từng chậm trễ nửa phút nửa giây.
Lỗi lầm bội nghịch thiên luân duy nhất là nàng.
Trẫm vui vẻ chịu đựng, cũng không hề hối hận.
Trẫm là thiên tử, mang huyết mạch của rồng, nhất định sẽ được ông trời phù hộ!
Mong trời cao thương xót Đại Thanh, thương xót đứa bé kia.
Bù lại, trẫm xin thề quãng đời còn lại tuyệt đối không lười biếng, liêm chính nhân từ, lấy thân mình báo đáp vạn dân.
Khấu đầu.
Đoan Tĩnh ngây ngốc đứng trước cửa điện, nhìn Hoàng đế quỳ gối trước bức họa và bài vị của tổ tông thành khẩn khấn cầu, nước mắt rơi xuống như mưa.
Mấy ngày nay nàng ngày đêm bất an, lại quên mất hắn cũng sẽ sợ hãi.
Nàng có hắn ở bên an ủi, nhưng ai có thể trấn an những phiền muộn sầu lo kia với hắn chứ?
Đoan Tĩnh khóc nức nở đẩy cửa điện ra, Hoàng đế còn chưa kịp phản ứng lại, nàng đã nhào vào trong lồng ngực hắn, lẩm bẩm nói, “Rất xin lỗi, rất xin lỗi.”
Nhất thời Hoàng đế nhịn không được hai mắt đỏ hoe, hắn ôm Đoan Tĩnh, nhẹ giọng dỗ dành, “Đừng sợ, đừng sợ, ta đã khẩn cầu với tổ tông rồi, hơn nữa còn lên đàn bái tế ông trời, nhất định họ sẽ nhìn thấy tấm lòng chân thành của chúng ta, hài tử sẽ bình an và khỏe mạnh.”
Hai mắt Đoan Tĩnh đẫm lệ nhìn vẻ mặt mệt mỏi của hắn, tay nàng giơ ra vuốt ve mặt hắn, nỉ non, “Không sao cả, ta không sợ, có chàng, sẽ không sợ nữa…”
Ánh nến trong điện mờ ảo, lay động trong gió đêm, giống như đang đáp lại cặp tình nhân ôm nhau khóc rấm rức.
 

Bình luận

Để lại bình luận