Chương 168

Trước khi bọn họ rời kinh hắn mới cố ý nhắc tới Diệp Phỉ, còn thầm nghĩ sẽ giúp vợ mình không còn tiếc nuối vì có thể nói lời từ giã với cố nhân.
Nào ngờ lại đào ra chuyện ân oán cũ quá mức phiền lòng, hắn càng thươռg Oanh Nhi sống một mình không dễ dàng, xoa xoa đỉnh đầu nàng thươռg tiếc
“Thanh danh bị hắn bôi bác cả rồi, hèn gì bà g͙ià nhà bên chửi nàng ngày đêm đều mời gọi nam nhân vào chơi, người tɾong miệng bà ta là hắn đúng không?”
“Vâng, chính là hắn. Thanh danh ta xấu thật, có hắn bên cạnh náo loạn như vậy thì không có kẻ nào dám có ý thông đồng với ta nữa. Hắn vì nhất thời bất mãn khổ sở, bị ấm đầu nên mới có ý hiếp ta, mà ta…”
“Ta từng chịu không ít ân huệ của Diệp Phỉ nên cũng lười so đo, ta cứ nghĩ chuyện hôm đó xem như đã tính toán sòng phẳng, sau này không gặp lại, mà có gặp lại thì cũng hãy vờ như chưa từng quen biết.”
“Nhưng chàng không nên đi tìm hắn, chàng vừa được làm quan trở lại, nếu chọc đến đám Cẩm Y Vệ hoặc ẩu đả với người ta thì ¢hắc chắn sẽ bị Từ Các lão và đám người xấu kia nắm thóp, mất chức như chơi. Dù gì chuyện cũng qua rồi, đừng chỉ vì một phút bốc đồng giận dữ mà phụ công sức tiến cử của Cung lão gia.”
Không ngờ nha đầu này lại hiểu chuyện đến thế. Ôn Trạm nghe nàng nghiêm túc giảng đạo, người thì bé xíu mà còn tỏ vẻ trưởng giả thì càng nhìn càng thí¢h, muốn ngoạm một cái cho bõ ghét.
“Oanh Nhi nói đúng, ta nghe lời nàng không đi tìm Diệp Phỉ, cố gắng làm quan thật tốt để kiếm tiền nuôi vợ. Việc trút giận gì đó còn không quan trọng bằng cho phu nhân nhà ta một cuộc sống yên bình thư thái.”
Giữa hai người họ và Diệp Phỉ cũng không nói rõ là ân hay oán. Ôn Trạm cũng không phải hạng người bụng dạ hẹp hòi, hắn chỉ tức giận việc vợ yêu của mình bị đồ khốn kiếp kia làm bị thươռg.
Nhưng nếu Oanh Nhi đã hiểu chuyện, không muốn trút giận thì Ôn Trạm hắn còn quậy gì nữa, đương nhiên phải nghe lời nàng.
Sau đó hai người gom tiền để dành, hỏi mượn bàn ghế ở những nhà lân cận rồi bày hai lần tiệc rượu tại sân viện, giữa trưa một lần, buổi tối một lần.
Một bàn đồ ăn buổi trưa đều do chính tay tân phu nhân Ôn gia tự mình xuống ßếp.
Ngoài Quế Chân ra thì họ còn mời không ít đồng liêu và bạn cũ thân thiết của Ôn Trạm, mục đích là để cảm ơn mọi người đã từng hảo tâm trích máu xì tiền mua mấy bức “tranh chữ” xấu ói ủng hộ Ôn lớn nhân khi hắn nghèo túng.
Ôn lớn nhân song hỷ lâm môn, vừa rước được vợ đẹp vừa được Hoàng Đế phá lệ khai ân mở miệng rồng ngự phê chức quan, chỉ điểm này thôi đã hơn người, đương nhiên tiền đồ vô lượng, nhận được một đống lời chúc phúc cùng lễ mừng.
Vì thân phận của Lam Hạc quá đặc thù nên lúc bà dẫn Cung Túc Vũ tới thì trời đã chạng vạng.
Cô nương câm hoảng sợ không thôi, nàng không nghĩ tới một Cung Các lão – người còn lợi hại hơn cả Từ Các lão – sẽ lớn giá quang lâm sân nhỏ nhà họ.
Người gõ cửa là tuỳ tùng Cung gia, sau khi báo tên họ chủ nhân và đưa thiếp mời, được Ôn Trạm cho phép mới vòng về kiệu khom người bẩm báo.
Sau khi người bên tɾong lên tiếng “Ừ” thì người hầu mới vén màn kiệu, cẩn thận đỡ chủ tử nhà mình bước xuống. Mà thị vệ bên cạnh cũng vây quanh người này, chỉ vài bước ͼhân cũng đòi hộ tống.
Cung Túc Vũ bước tới cửa mà chưa vội vội đi vào, hắn chỉ gật đầu khi thấy Ôn Trạm chắp tay thi lễ, sau đó xoay người đợi thê tử Lam Hạc.

Bình luận

Để lại bình luận