Chương 168

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 168

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Người con trai này đúng là biết cách gợi lên dục vọng của Chi Đạo.
Mấy năm nay tính tình Chi Đạo đã lạnh nhạt hơn nhiều, hầu như chẳng có dục vọng với chuyện gì, những người đàn ông khác trong mắt cô chỉ như ăn cơm trắng, tẻ nhạt vô vị. Duy nhất một thứ có thể khơi dậy dục vọng của cô, đó chính là cái giường nhỏ trong giấc mơ.
Không ngừng kẽo kẹt.
Tinh dịch của thiếu niên phun lên mắt cá chân của cô.
Từ thời cấp 3 Chi Đạo đã ngo ngoe rục rịch, có những ý tưởng không an phận với chàng thiếu niên ấy. Cho dù trong bảy ngày bị cầm tù, bị ‘làm’ đến mất trí, vậy mà cả thân thể và tâm trí của cô vẫn không thể căm hận anh, ngược lại, Chi Đạo càng nhớ rõ dục vọng của anh, thiên phú và cơ thể lả lướt của thiếu niên. Minh Bạch trời sinh chính là hồ ly tinh quyến rũ nhất, chỉ cần anh gọi một câu “Chị ơi”. Quyến rũ, hồn nhiên, phẫn nộ, bất kì loại ngữ điệu hay giọng điệu nào, dục vọng trong người Chi Đạo sẽ lập tức phản ứng lại, sôi trào vì anh.
Càng đừng nói tới hiện tại, Minh Bạch đang mặc một thân tây trang lãnh đạm cấm dục như vậy.
Minh Bạch càng lãnh đạm, Chi Đạo càng sôi trào.
Lúc trước Chi Đạo đã phải đè nén rất nhiều, mỗi lần Minh Bạch nhào tới là cô lại phải đẩy anh ra, thôi miên bản thân để cho hai người đường ai nấy đi. Giờ phút này, chướng ngại tâm lý đã được loại bỏ, khiến cô chỉ muốn tàn nhẫn, chơi hỏng, chơi nát, chơi phế tiểu Minh Bạch này.
Khóa kéo trên quần tây đã chạm đáy, không nhúc nhích nữa.
Chi Đạo ghé sát bên tai thiếu niên, thì thầm: “Mặc như thế này đi tham gian biện luận?”
Bàn tay thiếu nữ cách một lớp quần lót, nắn niết dương vật của Minh Bạch, vật nóng bỏng dưới tay chẳng những không được an ủi mà còn ra sức vùng dậy, kêu gào đòi hỏi nhiều hơn. Dưới lòng bàn tay, vật kiêu ngạo tượng trưng cho nam tính chổng quần lót lên, ngóc đầu dậy như dãy núi cao ngất. Cho dù bản thân Chi Đạo đã từng được đích thân thể nghiệm, nhưng hiện tại sờ vào, trái tim vẫn không khỏi run rẩy vì kích cỡ “không phải người” của Minh Bạch.
Đúng như lời anh nói, tiểu Minh Bạch đã trưởng thành, cực kì khỏe mạnh.
Bỏ vào đi.
Vừa đau đớn.
Vừa sảng khoái.
Binh lính của quân địch đã bao vây thành, tướng sĩ khó lòng chạy thoát. Chi Đạo khẽ cười một tiếng, bàn tay bao lấy vật ấm áp, động tác xoa cho anh giống như đang xoa ngực.
Cô hừ nhẹ, hỏi: “Có thắng không?”
Minh Bạch ngẩng cổ, cố nén tiếng rên rỉ, thở nhẹ: “Thắng…”
“Ừ.” Chi Đạo từ từ đẩy lớp quần lót của thiếu niên ra, con quái vật vừa được nhô đầu ra đã bị bàn tay giấu sau lớp quần ngoài nắm chặt. Hôn lên cằm anh, một câu hai ý nghĩa.
“Cứng lên rồi.”
Hai năm chưa chạm vào, độ ấm xa lạ truyền từ lòng bàn tay cô đến nơi nhạy cảm rồi chạy dọc khắp người, nóng bỏng đến kích thích, mùi hương hấp dẫn của thiếu nữ bùng nổ quanh người. Minh Bạch chỉ cảm thấy cả cơ thể mình đang bị cô hòa tan, hô hấp bắt đầu không thoải mái.
Giờ phút này, Chi Đạo đã không phải là thiếu nữ ngây thơ, muốn chạm vào anh lại không dám đụng vào của hai năm trước nữa. Chi Đạo của hiện tại, càn rỡ phóng đãng, tùy hứng phong tình. Ngón tay tùy ý di chuyển trên con quái vật của Minh Bạch: Mã mắt, đầu dương vật, vòng quanh thân hình to lớn dương vật, xuống tới gốc rễ, chơi đùa với tinh hoàn. Động tác khi thì gắt gao nắm lấy, lắc lắc nó hướng về phía trước, khi thì nhẹ nhàng buông ra.
Khi ngón tay Chi Đạo nhẹ nhàng hé mở mã mắt của thiếu niên. Chất nhầy đột nhiên phun ra, rốt cuộc Minh Bạch đã không nhịn nổi, tiếng rên rỉ bật ra từ khóe miệng.
Tiếng rên rỉ sắc tình, còn câu người hơn chất lỏng ướt đẫm mà anh phun ra. Bình thường, Minh Bạch nói chuyện chính trực nghiêm túc, giọng nói trong trẻo lạnh lùng. Nhưng khi anh bị đùa bỡn, cơ thể theo bản năng đè nén lại, giọng nói không khỏi trầm thấp hơn, sắc tình lại gợi cảm, còn khiến dục vọng của người nghe sôi trào hơn cả khi nuốt nhầm xuân dược.
Biển tình dục trong cơ thể Chi Đạo bị tiếng thở dốc đột ngột vang lên của Minh Bạch làm cho sôi sùng sục. Da đầu tê dại.
Càng ngày càng cứng rắn, càng ngày càng to lớn.
Vật nam tính cường tráng kiêu ngạo của Minh Bạch khiến cho Chi Đạo phải dùng cả hai bàn tay để giữ chặt. Tình triều sôi sục như tiếp thêm sức mạnh cho con quái vật khiến nó không ngừng bành trướng. Thiếu niên nhẹ nhàng cong eo, khát vòng cầu xin, thẳng lưng đưa nơi yếu ớt nhất trên cơ thể mình vào trong tay cô.
Lòng bàn tay Chi Đạo càng ngày càng ướt át, hô hấp của Minh Bạch cũng càng lúc càng nặng.
“Đừng nhúc nhích.” Chi Đạo đè chặt đôi tay Minh Bạch trên đỉnh đầu.
Minh Bạch rũ mắt, nhẹ nhàng nghiêng đầu, ngoan ngoãn nghe theo lời cô nói, không nhúc nhích.
Thiếu niên tuấn tú, thần thái sáng lạn như ánh mặt trời, tây trang giày da chỉnh tề đứng trước thư viện thiêng liêng, hiện tại không nên bị cô đè trên sàn nhà, không nên để mặc tay cô làm loạn chui vào lưng quần, luồn lách trong chiếc áo sơ mi màu trắng, không nên để lộ ra một đoạn eo trắng nõn tinh tráng. Càng không nên để đôi tay của mình bị cà vạt trói chặt, vẻ mặt bất lực mà không dám phản kháng. Lại càng không nên tùy ý giao phó ‘tính mạng của đàn ông’ cho Chi Đạo dâm loạn, eo bụng căng chặt, thở dốc, lại không dám phản kháng mỗi lời cô nói, đến cả cà vạt trói trên tay cũng không dám cởi.
Anh thích Chi Đạo đùa nghịch anh.
Nam thần vườn trường thì thế nào? Thiên kiêu chi tử thì đã làm sao?
Còn không phải bó tay chịu trói, nằm yên dưới người cô, kìm chế thở dốc, vẻ mặt ửng hồng.
/
“Minh Bạch…” Chi Đạo lẩm bẩm tên của anh.
Mùa hè, Chi Đạo mặc một chiếc váy ngắn màu xanh lục, tà váy chỉ dài ngang đùi, bên trong mặc thêm quần an toàn.
Lúc này, Chi Đạo nhẹ nhàng cởi chiếc quần an toàn ra, để nó treo lủng lẳng bên chân phải, dưới thân chỉ còn lại chiếc quần lót tơ tằm màu vàng nhạt. Chi Đạo bỏ tay ra, hạ thể chậm rãi di chuyển, đè lên dương vật của Minh Bạch.
Cô hỏi anh: “Mấy năm nay anh có từng mơ về em không?”
Bộ phận mẫn cảm của hai người chỉ cách nhau một tầng vải dệt, cả thể xác và tinh thần của Chi Đạo đều chìm trong sự thoải mái. Cô khiêu khích, gặm liếm vai cổ thiếu niên. Chi Đạo vặn vẹo eo mông, cô kẹp nó vào bên trong, cảm thụ quy đầu không ngừng cọ qua âm đế của mình, thỉnh thoảng kích thích đến khu vực cấm địa, đôi tay cô chống lên eo bụng thiếu niên, cúi đầu, tóc dài rũ xuống, che khuất đôi mắt.
Minh Bạch không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm cô: “Từng.”
Mỗi đêm đều bị anh thao khóc, tiếng khóc còn thảm thiết hơn trong video.
Không chiếm được càng xôn xao. Cọ xát qua lớp vải chẳng thể an ủi dục vọng đang sôi trào, ngược lại càng khiến nó bức thiết hơn, nơi nào đó càng ngứa ngáy hơn. Loại ngứa ngáy này sinh ra do dục vọng và hy vọng. Càng đến gần giới hạn, càng ngứa. Càng di động vòng vo, bên ngoài bộ phận sinh dục càng bị anh áp sát, Chi Đạo càng cảm thấy hạ thể khó chịu. Hư không và ngứa ngáy, khát vọng ép cô chỉ huy ngón tay mình đẩy quần lót ra, để cho thiếu niên đột nhiên dùng sức, trực tiếp cắm vào đào nguyên.
Xỏ xuyên qua cô.
“Em cũng mơ thấy anh.”
Chi Đạo nhìn gương mặt của thiếu niên. Trên đó đã chẳng còn vẻ lãnh đạm lạnh lùng lúc ban đầu, tình triều đã lên, tình dục chiếm lĩnh toàn bộ tâm trí, khiến gương mặt anh ửng hồng, dung mạo anh tuấn chìm trong sắc tình và cả cơ thể nam tính khiến người nhìn mê luyến. Còn có tiếng thở dốc bên tai của anh, quanh người được bao quanh bởi mùi hương của anh, khiến Chi Đạo say mê, không thể tự kiềm chế.
“Vì sao tự nhiên lại chủ động đến tìm anh?” Minh Bạch hỏi cô.
Cả người Chi Đạo cứng đờ
Đôi tay chậm rãi, vòng qua ôm lấy cổ anh, vùi mặt vài xương quai xanh của anh, giọng điệu buồn bã: “Minh Bạch, em đã suy nghĩ thật lâu.”
“Kỳ thật, từ lần đầu tiên gặp lại anh, em đã bắt đầu tự xem xét lại bản thân.”
“Trái ngược với anh, mỗi khi gặp chuyện em chỉ biết trốn trong khu vực an toàn. Tự cho bản thân không sợ trời không sợ đất, nhưng trên thực tế, khi em gặp phải khó khăn chân chính lại chỉ nghĩ đến chuyện lui về phía sau. Sa đọa đến mực em cũng tự ghét bỏ chính mình.”
Chi Đạo tạm dừng một lúc, tiếp tục nói: “Thật xin lỗi. Trước kia em luôn mang định kiến, cho rằng người đẹp trai như anh chắc chắn sẽ là kiểu người phong lưu đa tình, cho nên em đã rất nhiều lần tự ý lựa chọn những phương thức xử lý mà em cho là tốt nhất cho bản thân. Không lập tức chất vấn mối quan hệ giữa anh với cô Mạt Hà là một chuyện, bởi vì thâm tâm em không kiên định với đoạn tình cảm này, cho nên mới mặc cho hiểu lầm tiếp tục nảy sinh. Trong nhà vừa xảy ra chuyện liền muốn chia tay với anh cũng là một chuyện, bởi vì em luôn cảm thấy anh sẽ từ bỏ em, cho nên em muốn là người buông tay trước.”
“Bởi vì em nhát gan, em sợ hãi. Gặp được chút chuyện khó khăn, suy sụp là lại rụt đầu vào trong mai. Em không giống anh, kẻ điên như anh, biết rõ trước mặt là đường chết vẫn còn muốn đi vào. Em đã nói với anh em có bạn trai, thậm chí còn nói bọn em chuẩn bị đính hôn, người bình thường nghe vậy thì sớm đã từ bỏ đi tìm mùa xuân thứ hai rồi. Còn anh thì cứ cố chấp đến trêu chọc em?”
Vành mắt Chi Đạo càng ngày càng hồng: “Cho nên em ghét bỏ chính mình. Vì sao vừa mới vấp ngã một chút đã không muốn đứng dậy nữa? Khiến mọi người xung quanh đều bị em liên lụy, khổ sở vì em.”
“Chi Đạo…” Minh Bạch buông tay, muốn nhìn mặt cô.
“Anh để em nói xong.” Chi Đạo ngẩng đầu, dũng cảm nhìn thẳng vào mắt thiếu niên, ánh mắt thâm tình chăm chú: “Minh Bạch, em rất muốn cùng anh học Bắc Đại.”
“Có lẽ bởi vì không thể đạt được mục tiêu này, mấy năm nay em luôn tự sa ngã. Nếu không phải lần này quay trở lại Xuân Thành, nếu như anh thật sự có người khác, nếu không có bức thư từ quá khứ nhắc cho em tỉnh lại, có lẽ em thật sự sẽ biến thành phế vật mãi mãi không gượng dậy nổi.”
“Minh Bạch, đến hiện tại em vẫn không biết yêu là cái gì.” Chi Đạo đột nhiên hôn lên môi anh: “Nhưng từ trước đến nay anh chưa từng nói với em là anh cũng sẽ mệt mỏi, cho nên lúc trước em chưa từng sợ hãi, thậm chí còn đê tiện nghĩ rằng anh sẽ luôn kiên nhẫn đứng tại chỗ chờ em. Nhưng hiện tại em biết sợ rồi, em sợ nếu em còn không thay đổi tốt lên, anh sẽ thật sự rời đi. Cho nên, hôm nay em lấy hết can đảm tới tìm anh, em không muốn bởi vì cái suy nghĩ bản thân thật kém cỏi mà chắp tay nhường anh cho người khác.”
Trước kia, Chi Đạo luôn cho rằng, con người trưởng thành khi biết cách chịu đựng những hậm hực, khi trưởng thành, mọi thứ xung quanh chỉ toàn là màu xám xịt, toàn những chuyện không vui, cho nên không cần phí công đấu tranh. Nhưng ý nghĩ thật sự của sự trưởng thành đâu phải thế. Trải qua vô vàn cú vấp ngã, bước qua vùng mênh mang, tất cả chỉ là bước đệm để chúng ta nhận ra ý nghĩa thật sự của sự trưởng thành. Trải qua một trận đấu tranh tư tưởng, nội tâm Chi Đạo đã bước ra khỏi mây mù, đón ánh sáng mặt trời. Cô cảm thấy, trưởng thành là khi ta biết cách tìm thấy niềm vui trong mọi chuyện. Vậy vì sao không dũng cảm đi đấu tranh cho phúc lợi của bản thân một chút?
Sợ tình yêu của Minh Bạch sẽ biến mất, sợ hãi anh có được cô rồi sẽ không biết trân trọng, sợ không thể cùng anh sánh vai bước tới bục vinh quang.
Chi Đạo luôn cho rằng những mục đích cô theo đuổi đó là ý nghĩa, lại quên mất rằng, không phải lúc nào chúng ta cũng đạt được mục đích của mình, hoặc là một ngày nào đó, những mục đích mà chúng ta hằng kiên trì sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa, sẽ được thay đổi thành những mục đích mới.
Vậy tại sao không coi quá trình theo đuổi, thực hiện mục đích là ý nghĩa?
Cho nên, Chi Đạo cuối cùng cũng dũng cảm nói với Minh Bạch: “Em muốn vì em, vì anh, vì chúng ta.”
“Dũng cảm một chút.”
“Cho dù ngày nào đó chúng ta thật sự không còn tình cảm mà chia tay nhau, em cũng sẽ không sợ hãi nữa. Cho nên em không muốn buông tay trước khi cố gắng. Bao gồm cả anh.”

Bình luận

Để lại bình luận