Chương 168

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 168

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Không.” Hắn trả lời rất dứt khoát, trong lòng đã có 90% khả năng cô sẽ lựa chọn Trịnh Nghị, cho nên hắn đương nhiên sẽ không buông tay.

Ồ, nhìn kìa.

Không bao lâu sau Trịnh Nghị liền tới, Lam Đà thậm chí còn không có đưa địa chỉ cho hắn mà hắn đã tìm tới cửa, dùng mọi cách để đi vào, trong nháy mắt nhìn thấy người vẫn còn nguyên vẹn không tổn hao gì mới yên tâm.

Trước khi đến còn nghĩ nếu hai người đó dám động đến cô, cho dù là bị đánh đến tàn phế cũng phải cùng bọn họ đánh một trận.

“Sao mắt đỏ như thế kia? Em khóc hả? Bọn họ bắt nạt em hả!”

Hắn quay đầu trừng mắt nhìn hai người đàn ông kia, tâm tình bọn họ so với hắn còn kém hơn.

“Được tiện nghi còn khoe khoang, ghê tởm!” Lam Đà phỉ nhổ nói.

Quý Đỗ lạnh lùng: “Đúng vậy.”

Vân Tô Tô ôm lấy chăn, bĩu môi nói: “Tôi lạnh, không có quần áo mặc.”

“Chờ một chút.” Trịnh Nghị bối rối cởi áo khoác đen trên người, bên trong còn mặc một cái áo sơ mi màu cà ri. Hắn mặc vào cho cô, buộc nút, áo khoác rộng rãi, miễn cưỡng có thể che đi đùi, nhưng cô không có quần, quần lót cũng không có, ôm chăn không chịu đi ra ngoài.

Đã là mùa đông nhưng hệ thống sưởi ấm của khách sạn không tốt lắm, cũng không có hệ thống sưởi sàn nhà, bên cạnh thì có trung tâm mua sắm.

“Vậy em chờ tôi, tôi đi mua quần áo cho em, có muốn ăn gì không?”

Cô lắc đầu nói lí nhí: “Tôi chỉ muốn quần áo.”

“Được.”

Trịnh Nghị nở một nụ cười hiếm hoi, trong mắt đào hoa lộ ra vẻ ôn nhu.

Hắn còn chưa đi ra ngoài, Lam Đà đã trực tiếp đụng phải hắn, mở cửa rời đi.

Hắn thiếu chút nữa bị đụng ngã, lui về phía sau hai bước, dựa vào khung cửa chất vấn Lam Đà: “Làm gì vậy? ”

Người phía trước quay đầu trừng mắt: “Tôi sẽ giúp cô ấy mua quần áo! Tôi chắc chắn sẽ làm tốt hơn so với cậu. ”

“Ấu trĩ.”

Trong phòng chỉ còn Quý Đỗ, Vân Tô Tô nằm trên giường, cuộn mình trong chăn nghiêng đầu nhìn hắn.

Nhận được tầm mắt của cô, Quý Đỗ ngửa cổ lên sofa đơn, mở mắt ra liền nhìn thấy đôi mắt tròn xoe ngấn nước kia đang nhìn chằm chằm hắn.

“Làm sao vậy?”

“Vết thương trên mặt anh ở đâu ra?”

“Bị đánh.”

“Tại sao lại bị đánh?”

“Bởi vì đã cưỡng hiếp em.”

Cô không nói gì, biểu hiện trên mặt dường như nói hắn đáng đời.

Quý Đỗ nhẹ giọng hừ cười, sờ lên vết sẹo trên mặt: “Hài lòng không? Mặt của tôi. ”

“Xấu xí.”

“Ừm, tôi cũng cảm thấy như vậy.” Hắn dừng lại và hỏi: “Vì vậy, em sẽ không yêu tôi sao?”

Vân Tô Tô chống cằm, thần kinh dần dần thả lỏng: “Vì sao các người đều muốn tôi phải yêu, tôi chỉ có một trái tim a! Yêu cùng lúc năm người, quá là không thực tế.”

Sắc mặt Quý Đỗ biến đổi.

“Ai bảo em phải yêu năm người? Bọn tôi là để cho em chọn một trong năm người! Em nghĩ tôi muốn chia sẻ với bọn họ sao? Em chọn một người là được rồi, chọn tôi có được không? ”

Hắn ta thừa nhận mình ích kỷ, đứng dậy đi đến bên giường, thừa dịp hai người kia không có ở đây, vội vàng tẩy não cô: “Tôi thề, tôi tuyệt đối sẽ không đánh em, không có bọn họ, tôi cũng có thể bảo vệ em rất tốt, tôi thật sự yêu em, cưỡng hiếp em là tôi không đúng…”

“Dừng.”

Vân Tô Tô vươn ngón trỏ ra, đặt vào bên miệng hắn, nụ cười cực kỳ động lòng người, làm hắn nhất thời hoảng hốt.

“Kỳ thật tôi cảm thấy, tại sao phải chọn một trong năm người? Nếu tôi có thể đạt được tình yêu gấp năm lần, lại để cho các anh tranh đoạt sống không bằng chết, tại sao lại không muốn hết chứ?”

Cô nở một nụ cười nhẹ, nghiêm túc nói ra, trông cũng không giống như đang nói giỡn.

Quý Đỗ sững sờ đến quên ngậm miệng lại, khó có thể tưởng tượng được loại lời này là từ trong miệng cô nói ra.

“Em là… em đang trả thù bọn tôi à? ”

“Quý Đỗ anh thông minh như vậy, sao lại không phân biệt được thật giả thế.”

Hai người bọn họ trở về, trong tay xách các loại túi đồ hàng hiệu, đem quần áo mình chọn ra đưa cho cô xem, chờ mong xem cô muốn mặc bộ quần áo nào trước.

Đồ Trịnh Nghị mua cho cô đều là quần áo thể thao, có một cái cái áo khoác Denim, là áo cặp giống y như đúc với hắn.

“Nhìn đi Tiểu Vân Nhi của tôi, em mặc đồ tôi mua này! Tất cả đều là váy, em chắc chắn sẽ thích, cô hướng dẫn nói rằng mùa đông nên mặc thêm một cái quần legging, tôi cũng đã mua, rất đẹp đấy, em nhanh chóng mặc thử đi!”

Lam Đà lấy quần áo ra đưa tất cả cho cô, các loại váy liền thân cùng chân váy, còn có áo dài tay ren, tất cả đều có thể phối với nhau rất đẹp.

Cô nhìn tất cả, nhưng không hài lòng với cái nào hết, co người lại lắc đầu: “Tôi không thích.”

Trên cơ bản có bao nhiêu kiểu dáng đều đã mua rồi, Trịnh Nghị thật sự không biết cô thích mặc cái gì.

“Vậy em muốn mặc loại quần áo như thế nào?”

Ánh mắt của cô đánh giá hai người bọn họ, bàn tay nhỏ bé từ trong chăn vươn ra, túm lấy sợi xích trên quần Lam Đà.

“Tôi muốn mặc cái quần này.”

Lam Đà: “…”

“ Đây là quần của tôi mà.”

Cô chỉ vào đống váy mà hắn mua: “Anh có thể mặc đống váy này nha.”

Lam Đà cau mặt không nói lời nào, nhưng bàn tay kia luôn nắm lấy quần không buông ra.

Cuối cùng vẫn hắn vẫn ngoan ngoãn đổi cho cô, dùng thắt lưng của cái quần khác thắt chặt phần cạp rộng, cuối cùng khoá tại vùng bụng phẳng lì của cô.

Quần quá dài, gấp lên trên rất nhiều mới không bị quẹt xuống đất, cô đi xuống giường, lắc dây xích trên quần, hài lòng nở nụ cười, quay đầu nhìn thấy Lam Đà đang mặc váy liền gật đầu cười: “Đẹp quá!”

Quý Đỗ đi lấy đồ ăn về nhìn thấy hắn mặc váy xếp màu hồng nhạt, hai chân dài cường tráng đứng thẳng tắp, còn mặc áo len của mình, khoanh tay tựa vào tường mặt không chút biểu cảm gì, Quý Đỗ không nhịn được, tiếng cười vang vọng khắp phòng.

Bình luận (0)

Để lại bình luận