Chương 169

Thật sự di truyền gien của Khuynh Thành, lúc nào cũng có thể rơi nước mắt.

Từ sau khi bị trừng phạt vì hút thuốc , Khuynh Thành chưa bao giờ nhìn thấy lại tẩu thuốc đó, timd khắp cả biệt htuj cũng không có, nhất định đã bị hắn đem đi nơi khác .

Xem thấu tâm tư nhỏ của cô, buổi tối Khôi Minh lôi kéo cô làm tình, cố ý tăng thêm sức lực chịch cô, cho cô cảnh cáo.

“Đừng lại mơ ước tẩu thuốc kia, nếu để tôi phát hiện em dám hút thuốc, sẽ đem nơi này của em chịch hư !”

Cô đau đớn che bụng, một tay bắt lấy cánh tay hắn, móng tay bén nhọn cắt qua làn da cắt hắn.

“Tiểu Minh… Nhẹ chút a, bụng đau quá, ngô, sắp bị nứt vỡ!”

Dương vật đem lồn dâm chịch làm cho lầy lội ẩm ướt, cô thật sự không chịu nổi, lúc cô sắp bị cắm đến ngất xỉu, lúc này Khôi Minh mới giảm bớt lực, nâng cơ thể cô lên than nhẹ một tiếng.

“Ngày mai tôi muốn đi một chuyến đến tộc quỷ hút máu, em ngoan ngoãn chờ ở nhà, nơi nào cũng không cho phép đi, biết không?”

Dương vật hướng vào tận cùng bên trong thật sâu chịch vào, cô không ngừng gật đầu nói biết.

Nhìn lồn dâm cô thật sự đáng thương, sau khi chịch cao trào một lần sau, lại không muốn bị chịch, cuối cùng phải quỳ gối ở trên giường khẩu giao giúp hắn bắn ra.

Tinh dịch phun đầy mặt, cô bị sắc –khụ khụ — đến mặt đều đỏ lên, thuận theo đem chúng nó liếm sạch sẽ, Khôi Minh ngẩng đầu thoải mái thở dài, vuốt ve đầu cô, giống như đang an ủi vuốt lông cho sủng vật.

“Khuynh Thành thực ngoan, mỗi lần đều nghe lời như vậy thì tốt rồi, tinh dịch phải ăn sạch sẽ toàn bộ.”

Cô vùi đầu bị chịch làm, không biết những cuộc làm tình như vậy đã diễn ra bao nhiều liền, mỗi lần còn liên tục cao cào, rõ ràng lúc bắt đầu cô đã nói không muốn, nhưng hắn vẫn ấn cô xuống cường làm tình.

Khôi Minh sáng sớm đã đi rồi, sợ cô đào tẩu, còn mang theo cả Thu Mạt đi, cửa hoa viên bị đóng chặt, cô chỉ có thể nhàm chán ngồi xổm trong hoa viên nhìn hoa hồng hoang dại .

Đang lúc cô muốn hái xuống một đóa , đỉnh đầu đột nhiên truyền đến một thanh âm xa lạ .

“Không ai nói với cô, hoa hồng hoàng dã không thể ngắt sao?”

Cô đột nhiên ngẩng đầu, một nam sinh xa lạ khom lưng cúi đầu nhìn cô, chẳng qua cũng chỉ là một khuôn mặt bình thường, còn đang cười tủm tỉm.

Cô sợ hãi té ngã về phía sau, ngồi ở trên mặt đất.

“Không cần sợ hãi tôi.”

“Cậu… Vào bằng cách nào?”

“Trèo tường .” Hắn chỉ vào vách tường thấp bên kia.

Nam sinh ở trước mặt cô ngồi xổm xuống , mặt hắn thoạt nhìn chẳng qua cũng ở tuổi học sinh đại học, gương mặt còn có chút tròn tròn, Khuynh Thành thấp thỏm bất an, “Cậu, có chuyện gì sao?”

Tay hắn rất nhỏ, nhẹ nhàng nâng hoa hồng hoang nở rộ kia, vuốt ve cánh hoa.

“Tôi biết Khôi Minh, cô lớn lên rất giống Khuynh Thành, chẳng qua tôi nhớ rõ cô ấy đã chết, là luân hồi chuyển thế thành cô sao?”

“300 năm trước, tôi còn là một đứa bé rất nhỏ, đã từng bị bà ngoại mang theo tới nơi này, khi đó cô thực ôn nhu, hiện tại sao lại trở nên nhát gan như thế này ? Một chút cũng không giống người sống qua mấy ngàn năm , chỉ như là một một cô gái nhỏ nhân loại.”

Cô dần dần trở nên không còn sợ hãi như lúc nãy nữa, “Tôi đúng thực chỉ là nhân loại, Khuynh Thành trong miệng các người, hẳn là tôi của đời trước , chẳng qua tôi đã không còn nhớ rõ.”

“Không nhớ rõ cũng thực bình thường.”

“Cho nên cậu rốt cuộc là ai?”

Nam sinh ngắt một cánh hoa xuống, đặt ở chóp mũi ngửi, nhìn cô cười, trên má lập tức bị nâng lên thành hình quả táo đầy đặn.

“Cô chỉ cần nhớ kỹ, tôi là một trường sinh giả là đủ rồi.”

“Trường sinh giả?”

“Là tồn tại giữa nhân loại cùng quỷ hút máu mà sống.”

Hắn đứng lên, nhìn cô cười nói, “Tôi thực chán ghét Khôi Minh, tôi hy vọng hắn chết, cô chán ghét hắn không?”

Bình luận

Để lại bình luận