Chương 17

Thời Anh cảm thấy dục vọng muốn khống chế cô của Thẩm Nguyệt Lâm càng ngày càng mãnh liệt. Ngoài việc đến lớp, cô không chỉ phải báo cáo tung tích của mình cho người của anh ta mà ngay cả khi ra ngoài đi mua sắm cũng thời thời khắc khắc bị giám sát.
Một đám vệ sĩ quây kín xung quanh cô, Bùi Dương Dương không nhịn được chửi bậy: “Có chuyện gì vậy? Cậu có phải đã vi phạm quy định của thiên đình không?”
Mỗi ngày ra ngoài đều có một đám người đi theo như một cái đuôi, nhìn cô cũng không khác áp giải phạm nhân là mấy. Nếu cứ tiếp diễn như thế này Thời Anh thực sự sẽ bị ép đến điên mất.
Buổi trưa, bảo mẫu mới thuê nấu một bàn đồ ăn cho cô, cô một miếng cũng không động, cầm điện thoại di động gọi cho Thẩm Nguyệt Lâm.
“Xin chào?” Người kia nghĩ rằng cô đang nhớ anh nên giọng điệu của anh rất vui vẻ.
“Khi nào dì Ngô sẽ về?” Cô lạnh lùng hỏi.
Thẩm Nguyệt Lâm hơi thất vọng, “Sao vậy? Bảo mẫu mới nấu ăn không hợp khẩu vị của em?”
“Tôi hỏi anh khi nào dì ấy mới về!!” Thời Anh không nhịn được nữa đập đũa xuống bàn.
Mọi sự bất mãn bao nhiêu ngày nay cuối cùng cũng bùng phát, cô thật sự được giáo dục rất tốt nếu không cô sẽ không nhịn được ném mọi thứ trên bàn xuống sàn.
Anh đã thay thế tất cả những người cũ mà cô quen thuộc trước đây, từ đầu bếp đến người làm vườn, thay thế họ bằng những người mới. Giờ ngay cả dì Ngô thân thiết nhất của cô cũng không quay lại. Cô thực sự không biết Thẩm Nguyệt rốt cuộc muốn làm gì.
Bảo mẫu sợ quá không dám lên tiếng. Cô không hiểu mình đã làm gì sai mà khiến tổ tông trước mặt tức giận đến như vậy.
Chu TốngNgọc vừa vào cửa liền nhìn thấy Thời Anh ném đũa của mình đi, bà đưa đồ trong tay cho người hầu, lớn tiếng nói: “Này! Có chuyện gì thế? Tức giận lớn đến thế sao?”
Thời Anh không đi Hoa Kỳ vốn đã khiến bà rất không vui, ấn tượng tốt đẹp mà bà có với Thời Anh đã không còn nữa, giờ đây bà lại còn thấy cô hành động như một tiểu thư mới lớn, càng tức giận hơn.
Thời Anh nhìn thấy là Chu Tống Ngọc liền cúp điện thoại, bình tĩnh lại cảm xúc, nhờ bảo mẫu lấy thêm một đôi bát và đũa.
Trước đây, khi Anh Anh gặp Chu Tống Ngọc, cô ấy không chỉ cung kính mà còn hành động đúng mực, lần này khi nhìn thấy trưởng lão đến, cô ấy thậm chí còn không nhấc mông lên mà chỉ bắt đầu ăn một mình.
Chu Tống Ngọc bối rối. Thẩm Nguyệt Lâm chiều cô đến thành ra như vậy sao? Dù sao cũng là một tiểu thư nhà giàu, sao ngay cả lễ nghi cơ bản nhất cũng không có.
Thấy vậy làm gì còn tâm trạng ăn cơm, bà không nhịn được đi tới tát vào mặt Thời Anh ngay tại chỗ để dạy cho cô một bài học.
Buổi chiều, Chu Tống Ngọc tìm đến bảo mẫu và hỏi cô ấy rằng Thời Anh đã gọi cho ai. Bảo mẫu này là người mới, không hiểu gì và cũng không dám đắc tội ai cả.
Sau khi biết Thời Anh có những hành động, lời nói không chuẩn mực với Thẩm Nguyệt Lâm, Chu Tống Ngọc lập tức trở nên đen mặt.
Cô gái này không biết đã uống nhầm thuốc gì mà lại trở thành bộ dáng ngày càng trở nên vô pháp vô thiên như thế này.
“Ta hỏi cô, vì cái gì không đi Mỹ?” Đến cuối cùng vẫn không thể nuốt nổi cơn tức này.
Thời Anh ngắt một đóa hồng đang nở rộ, bình tĩnh nói: “Việc này bà phải hỏi cha tôi, ông ấy không đồng ý, tôi cũng không có cách nào khác.”
Nhìn xem, cô ta nói năng thế nào? Còn có bộ dáng của con cháu nói chuyện với người lớn hay không? Chu Tống Ngọc cảm thấy cô gái này dường như đã thay đổi hoàn toàn khác với cô gái ngoan ngoãn và hiểu chuyện trước đây.
Cô không khỏi muốn mắng cô, nhưng lại vô tình nhìn thấy cái cổ trắng như tuyết của Thời Anh, cô sửng sốt trong giây lát, mặc dù Thời Anh mặc bộ quần áo khá kín cổ, nhưng Chu Tống Ngọc vẫn nhìn thấy vết đỏ mờ ở gần cổ áo.
Là người từng trải chẳng lẽ bà không biết đó là dấu vết gì sao? Chu Tống Ngọc kinh hãi hỏi Thời Anh: “Cô có bạn trai sao?”
Thời Anh khó hiểu quay đầu nhìn cô.
Chu Tống Ngọc nhìn thấy ánh mắt mê mang của cô, cho rằng Thẩm Nguyệt Lâm mấy năm nay không biết giáo dục cô, tính tình nóng nảy lại còn không có đầu óc.
Bà không giải thích rõ ràng, chỉ làm ra vẻ trưởng lão nghiêm túc răn dạy: “Là người lớn, ta muốn nhắc nhở cô, tuy rằng cô không phải con ruột của Thẩm gia chúng ta, nhưng đã là con gái của Thẩm gia, yêu cũng được, nhưng cô không phải là người xuất thân bình thường, phải biết kiểm soát hành vi, phải tôn trọng bản thân, yêu thương bản thân và giữ mình trong sạch. Cô có hiểu không?”
Những lời này nghe rất khó chịu, bà đang cảnh cáo Thời Anh một cách công khai không được làm điều gì vô liêm sỉ và phá hoại truyền thống gia đình. .
Thời Anh không ngốc, lớn khái đoán được Chu Tống Ngọc nhất định đã nhìn thấy dấu vết Thẩm Nguyệt Lâm để lại khi chơi đùa với cô đêm qua.
Không biết giữ gìn… Thời Anh thầm nghĩ, nếu Chu Tống Ngọc biết chính con trai ngoan của mình làm những chuyện này, có lẽ bà sẽ ngất xỉu ngay tại chỗ.
Buổi tối, Thẩm Nguyệt Lâm vừa trở về liền đi tới phòng của Thời Anh, trước khi Chu Tống Ngọc trở lại nhà cũ của Thẩm gia, bà đã kể có phần thêm mắm thêm muối cho Thẩm Nguyệt Lâm mọi chuyện Thời Anh đã làm hôm nay. Kêu anh quản lý cô cho tốt.
Thẩm Nguyệt Lâm nghe xong cũng không có gì ngạc nhiên, anh biết rất rõ ý đồ của Thời Anh, chẳng qua là cố ý chọc tức Chu Tống Ngọc, khiến anh cảm thấy khó xử ở giữa.
—-
Trên chiếc giường công chúa màu hồng, có một cô gái khỏa thân đang quỳ gối. Người đàn ông trưởng thành khỏe mạnh ấn đầu cô xuống, đẩy côn thịt nam tính bao quanh bởi những đường gân dữ tợn vào trong âm đạo của cô.
Người đàn ông nhắm mắt hưởng thụ, vừa duỗi eo bụng vừa vui vẻ nói: “Bảo bối, nếu muốn bà nội ghét em, cách tốt nhất là đợi đến khi em mang thai rồi nói với bà ấy rằng đó là con của anh, anh chắc chắn bà ấy sẽ tức giận không nói nên lời. Em có thể làm điều này, nhưng em lại không dám a…”
Thời Anh bị hắn ép phun ra nuốt vào thứ to lớn đó, vốn đã cảm thấy rất khó chịu. Nhưng khi nghe thấy lời này của anh, cô tức giận đến mức siết chặt lại vách thịt.
“Này ~ đừng siết!” Thẩm Nguyệt Lâm véo má cô, nheo mắt nhắc nhở: “Còn dám siết lần nữa đừng trách anh thay miệng dưới bằng miệng trên của em mà thao lộng. Đến khi đó bị nghẹn cũng đừng có mà khóc, đừng có mà gọi baba.”
Khi làm chuyện này, Thẩm Nguyệt Lâm tựa như không có điểm mấu chốt gì cả, thậm chí có thể nói ra những lời bất hiếu như dạy cô cách chọc giận mẹ anh. Anh thật vô liêm sỉ, nhưng cô không thể làm giống như anh được.
Thời Anh hoàn toàn cảm nhận được sự điên rồ của anh. Anh không quan tâm đến danh tiếng của gia đình hay sự chính trực về mặt đạo đức, chỉ cần đó là điều anh muốn, anh sẽ bằng mọi cách có được. Hết lần này đến lần khác, bề ngoài là một bộ dáng đạo mạo, nghiêm trang nhưng bên trong chính là một con thú đội lốt biến thái và điên loạn.
Cô càng không vâng lời, Thẩm Nguyệt Lâm càng thích hành hạ cô trong vấn đề giường chiếu, chẳng hạn như hôm nay là lần đầu tiên Thời Anh biết miệng cô có thể làm được chuyện như vậy, ban đầu cô không chịu thỏa hiệp nhưng hắn vẫn cởi quần áo, ấn đầu nhét côn thịt màu đen vào miệng cô.
“Dùng lưỡi cảm nhận, không dùng răng.” Bởi vì là lần đầu tiên, cũng không biết là cố ý hay vô tình, răng của cô gái luôn cắn vào phần thịt trên đó, cho nên Thẩm Nguyệt Lâm kiên nhẫn dạy cô cách bú.
Thời Anh đỡ lấy bắp đùi rắn chắc của anh, cái miệng đỏ tươi bị anh ấn xuống, cố gắng nuốt côn thịt to lớn, đôi mắt xinh đẹp ngấn lệ.
Nhìn từ trên xuống dưới, thân hình mảnh mai của cô tạo thành một đường cong tuyệt đẹp, làn da trắng nõn mềm mại đến mức có thể vắt ra nước.
Trong lúc ngắm nhìn, Thẩm Nguyệt Lâm càng đẩy sâu hơn, vài lần lút tận cán, dùng bàn tay to lớn ấn vào sau đầu cô, vùi cả khuôn mặt của cô vào trong đám lông mu đen rậm. Cô gái bị buộc phải rơi nước mắt. Gậy thịt đâm thẳng vào cổ họng cô, cô gần như muốn nôn ra nhưng vẫn buộc phải nuốt vào thứ ghê tởm đó.
“Uuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu” Cô lắc đầu, vẻ mặt tràn đầy sự không tình nguyện, Thẩm Nguyệt Lâm thâm nhập lần cuối, một pha lút cán, hai hòn bi run rẩy, bắn ra một nùng tinh đặc sánh tanh nồng. Anh bắn thực sự rất lâu, miệng cô tràn ra thứ chất lỏng trắng bệch và đục ngầu. Một ít bắn thẳng xuống cuống họng trôi vào dạ dày.
“Khụ khụ khụ…” Cuối cùng cũng được buông tha, Thời Anh nằm trên giường ho khan một tiếng.
“Lần sau, nếu còn để anh nghe bảo mẫu nói em một ngày không ăn được mấy miếng cơm, liền mỗi ngày ba bữa sẽ cho em ăn tinh dịch của anh, cho đến khi em ăn no bụng thì thôi.”
Người khác có thể không trị được Thời Anh, nhưng anh có hàng ngàn hàng vạn cách để trị cô.

Bình luận

Để lại bình luận