Chương 17

Ánh mắt lạnh như dao, giọng nói sắc nhọn có một sự cứng rắn không thể phủ nhận. Xét cho cùng, hai trợ lý nhỏ cũng là những người mới ra trường, họ chưa từng trải qua quá trình huấn luyện tàn khốc như Lãnh Nhược Băng vì vậy khi cô liếc mắt lạnh lùng họ đã cảm thấy sợ hãi.
Cho nên một người trợ lý trong số họ đã miễn cưỡng đứng dậy và rót cho cô một cốc nước nóng.
“Để xuống đi.” Cô ta vừa đưa nước tới, Nhược Băng lại không có hứng thú uống nước, lạnh lùng liếc nhìn trợ lý một cái tiếp tục vẽ bức tranh.
Người trợ lý bị cô đối xử một cách hờ hững trong lòng càng tức giận hơn, hai người túm tụm lại, bắt đầu thóa mạ thì thầm.
“Xí, nhìn cô ta đắc chí xem, có gì hay mà lên mặt dậy đời người khác như vậy!”
“Phải đó, không phải vị trí đó có được nhờ giỏi trèo lên giường người khác sao.”
“Đúng là không biết xấu hổ!”
“Tiện nhân!”
Nếu hai câu đầu Lãnh Nhược Băng vẫn có thể nhắm mắt bỏ qua thì hai câu cuối đã chạm vào vảy ngược của cô. Lãnh Nhược Băng cô là ai, một sát thủ bóng đêm có thể lấy đầu kẻ thù trong tích tắc tại sao lại phải tức giận với hai tiểu trợ lý?
Mật danh của cô ấy là Sunset Angel, ưu nhã là tính từ dành cho cô, cho dù giết người, cô cũng sẽ giết bằng nghệ thuật.
Chỉ thấy một người phụ nữ xinh đẹp thánh thiện như thiên thần ưu nhã đứng lên, cầm cốc nước trên tay, đi về phía trợ lý mỉm cười duyên dáng.
Đột nhiên, toàn bộ nước nóng trong cốc văng vào mặt một trợ lý.
“A!” Có tiếng hét như heo kêu cất lên từ văn phòng, người trợ lý nhỏ bé che mặt, nằm lăn quay ra.
Mặt mũi một trợ lý còn lại tái mét, run rẩy nhìn người đang lăn lộn trên mặt đất.
Vẻ mặt Lãnh Nhược Băng bình tĩnh, mê hoặc nở nụ cười tao nhã nhìn về phía tiểu trợ lý còn nguyên vẹn nói: “Cô vừa mới nhìn thấy cái gì?”
“Tôi… tôi thấy…” Tiểu trợ lý không tự chủ được sợ hãi: “Cô tạt nước nóng vào mặt cô ấy.”
Khóe Lãnh Nhược Băng khẽ giật giật, giống như hạt dẻ Anh Túc vừa mới nở rộ: “Cô đúng là… không thông minh!”
Giọng nói vừa dứt chiếc compa trên bàn đột nhiên bay lên, tay Lãnh Nhược Băng xoay một đường vòng cung tuyệt đẹp nhanh chóng xuyên qua cổ trợ lý. Người trợ lý nhỏ đau khổ run rẩy nhưng không thể thốt ra được một âm thanh nào.
Lãnh Nhược Băng là một sát thủ bóng đêm, cô am hiểu cấu trúc cơ thể người không kém một bác sĩ xuất sắc. Nơi nào có thể trực tiếp giết người hoặc nơi nào người ta có thể khiến người khác cảm thấy đau khổ mà không mất mạng cô đều nắm rõ.
Vì vậy người trợ lý tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng đau đớn không chịu nổi, cô ta không nói được lời nào bởi dây thanh quản đã bị tổn thương. Cô ta không biết rằng chỉ cần tí tẹo nữa chiếc compa sẽ xuyên qua động mạch chủ của cô ta.

Ngồi trước máy tính, Nam Cung Dạ thu hết mọi chuyện vào mắt, khuôn mặt tuấn tú chậm rãi cong lên một nụ cười: “Thú vị.”
Từ lâu anh đã nhìn ra cô là một con mèo có móng vuốt sắc nhọn nhưng anh không ngờ cô còn là con mèo có bụng dạ độc ác. Cô vừa đả thương người khác một cách khéo léo, gọn gàng mà linh hoạt, hiển nhiên không phải lần đầu tiên làm loại chuyện này. Trên người cô còn bao nhiêu thứ anh chưa biết?
Quản Vũ cũng sửng sốt, tuy bản thân là một người ra tay độc ác nhưng chưa từng thấy người phụ nữ nào cay độc như vậy, đặc biệt là một người phụ nữ trông có vẻ tao nhã xinh đẹp. Người phụ nữ như cô không phải nên được nuông chiều trong ổ vàng ổ bạc sao?
Lúc này điện thoại di động của Quan Vũ đột nhiên vang lên, tên người gọi đến chính là máy riêng trong văn phòng Lãnh Nhược Băng.
Quản Vũ liếc mắt nhìn Nam Cung Dạ rồi nhanh chóng cầm lên. Nam Cung Dạ nhìn chằm chằm vào máy tính, anh muốn xem cô sẽ làm gì tiếp theo.
Chỉ nghe thấy một giọng nói hay như chuông bạc trên cổ thần hươu của ông già noel vang lên: “Quản đặc trợ, trợ lý của tôi thích đánh nhau trong phòng làm việc, đánh đến lưỡng bại câu thương rồi, tôi rất không thích, xin đổi hai trợ lý khác cho tôi.”

Bình luận

Để lại bình luận