Chương 17

Ngay cả tình huống
“không cẩn thận”
nhìn thấy cô từ khóe mắt cũng không xảy ra.

Cả người nghiễm nhiên trông giống như một người thanh tâm quả dục và lãnh đạm, học giỏi, trong sáng và thờ ơ.

Nhậm Sơ Tuyết:
“…”
Xem ra, đêm nay hai người thật sự… sẽ không xảy ra chuyện gì.

Chuyện lúc trước, chỉ là đơn thuần trêu đùa cô sao?

Nghĩ tới đây, Nhậm Sơ Tuyết vốn nên an tâm, nhưng chỗ sâu nhất trong đáy lòng lại không khống chế được dâng lên một trận mất mát khó hiểu.

Mất mát? Đợi đã, cô đang mong đợi gì?

Nhậm Sơ Tuyết bị chính bản thân mình làm cho hoảng sợ, vội vàng lắc lắc đầu, cố gắng ném những ý nghĩ kỳ quái trong đầu ra ngoài.

Hay là nhanh chóng tắm rửa đi ngủ, đợi đến ngày mai thì tốt rồi.

Nhậm Sơ Tuyết tắm rửa xong đi ra, mặc váy ngủ tơ tằm của mình, lộ ra bờ vai mượt mà xinh đẹp, cô ở trong phòng tắm do dự thật lâu, cuối cùng vẫn không mặc đồ lót.

Cặp ngực vốn đã no đủ đã không có áo ngực trói buộc, hai bầu ngực mềm mại theo bước chân của cô nhẹ nhàng lay động, giống như quả chín mọng, gấp gáp đợi người đến hái.

Nhưng Cố Ngưng dường như thờ ơ với phong cảnh trước mắt, nhìn cô một cái nhanh chóng cầm quần áo vào phòng tắm.

Trong lòng của Nhậm Sơ Tuyết có nhiều cảm xúc lẫn lộn, cô không thể nói nên lời tâm trạng của mình là gì.

Cũng đúng, đối với Cố Ngưng, một người phụ nữ ưu tú lại xinh đẹp như vậy, cho dù thật sự thích đồng tính, thì cũng sẽ có vô số cô gái xinh đẹp hơn gợi cảm hơn cô nhào tới chỗ cô ấy.

Làm sao cô ấy có thể thật sự nổi lên tâm tư gì đó với cô cơ chứ?

Nhậm Sơ Tuyết đang mất hồn mất vía, không biết qua bao lâu, bỗng nhiên nghe thấy có người gọi cô.

“Em bé, em gái…

Có thể giúp chị lấy đồ lót trên giường không?

Chị quên mang vào rồi.”
Là giọng Cố Ngưng.

Nhậm Sơ Tuyết cuống quít đáp một tiếng, đến khi nhìn thấy đồ lót trên giường, bỗng nhiên lại cảm thấy hai má có chút nóng lên.

Mặc dù bộ ngực của Cố Ngưng so ra thì không bằng cô, nhưng nhìn qua cũng có bộ ngực cỡ B.

Có điều, bề ngoài nhìn qua Cố Ngưng rõ ràng giống như là Tiểu Long Nữ trong trẻo lạnh lùng như trích tiên, đồ lót lại là màu đen thuần, cũng quá không hợp rồi…

Cô còn tưởng rằng sẽ là thuần trắng…

Phi phi phi, cô quan tâm màu sắc đồ lót của người khác làm cái gì!

Tặng đồ lót giữa các cô gái thẳng là chuyện hết sức bình thường.

Trong phòng tắm sương mù mênh mông, cách cửa kính, đường cong cơ thể uyển chuyển của Cố Ngưng như ẩn như hiện trong sương mù, khiến người ta mơ màng.

Nhậm Sơ Tuyết đỏ mặt muốn chảy máu mũi, hai ngón tay kẹp đồ lót của Cố Ngưng, nom cô giống như đang mang theo lựu đạn kéo dây chứ không phải đồ lót bình thường, cửa phòng tắm khép hờ, cô thật sự không dám nhìn đối phương, hơi nhắm hai mắt lại rồi cẩn thận đưa đồ lót qua.

Nhưng ngay tại trong nháy mắt đưa đồ lót qua, cả người cô cũng bị người kéo về phía trước một cái, theo quán tính bị kéo vào phòng tắm.

Váy ngủ mỏng manh bị hơi nước trong phòng tắm xông lên, càng làm nó bó sát người, vứi cơ thể trần trụi của người phụ nữ dán sát lên cơ hồ không có một chút khe hở, hô hấp Nhậm Sơ Tuyết đột nhiên nhanh hơn, tim cũng bang bang đập mạnh lên.

“Em bé,”
Giọng nói mê người của Cố Ngưng lại tràn ngập nguy hiểm, ý tứ hàm xúc,
“Vì sao em lại không dám nhìn tôi vậy?”
Gương trong phòng tắm soi ra cơ thể hai người quấn quanh cùng một chỗ.

Nhậm Sơ Tuyết không dám mở mắt nhìn đối phương, nhưng bóng tối dường như phóng đại những cảm giác khác, chóp mũi tràn ngập mùi thơm của người phụ nữ.

Bình luận

Để lại bình luận