Chương 17

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 17

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Mãi cho đến khi ánh đèn trên đường phố bên ngoài trường học xua tan bóng tối của màn đêm, cô mới dần dần đi chậm lại và ngửi thấy mùi hương ẩm ướt tươi tốt của cây cối.

Dọc đường đi qua những vệt nước khô cạn.

Khi làn gió nhẹ thổi qua, váy cô khẽ tung bay theo bóng cây.

Tại một ngã rẽ vào một góc phố, cô dừng lại.

Trời lại bắt đầu mưa, những giọt mưa mỏng lướt qua khuôn mặt cô.

Cô hít một hơi, đè nén trái tim đang đập thình thịch để cầu xin ông trời tha thứ cho mình.

“Cậu đã về nhà chưa?”

Khi nhận được tin này, Bùi Gia Mạt đang đứng ở hành lang ánh sáng yếu ớt, mở cửa bằng chiếc chìa khóa rỉ sét rồi bước vào nhà.

Đứng ở cửa như thường lệ, cô nói, “Con về rồi’’

Cho dù không có ai trả lời, cô cũng không quan tâm, chỉ giơ tay bật đèn trong phòng khách lên.

“Em đang ở trong nhà” Cô trả lời Cố Quyết.

Chẳng bao lâu sau, anh hỏi: “Cậu bị dính mưa à?”

Bước vào phòng ngủ, Bùi Gia Mạt ngồi trước chiếc bàn cũ chật hẹp, kéo cổ áo xuống, nâng điện thoại lên rồi chụp ảnh rồi gửi cho Cố Quyết.

Làm xong tất cả thứ này, cô đặt điện thoại xuống rồi bước vào phòng tắm.

Cố Quyết trên đường về nhà thì nhìn bức ảnh này, anh đang đẩy mở cổng nhà ra, vừa mở điện thoại thì dừng lại hoàn toàn.

Trong ảnh cô gái mặc áo đồng phục học sinh không lộ mặt, lớp vải ướt đẫm nước mưa dán vào đường viền vai và cổ dọc xuống, ôm chặt lấy bộ ngực trắng nõn và đầy đặn của cô gái. Bởi vì cổ áo quá thấp, anh thậm chí có thể nhìn thấy ren trên mép đồ lót của cô gái là màu trắng tinh, trong ánh sáng mờ ảo trông có vẻ dịu dàng và động lòng người.

Anh nhớ lại nụ hôn nửa giờ trước

Nụ hôn khiến anh choáng váng và tim đập thình thịch.

Nắm chặt điện thoại, đợi đến khi vào phòng ngủ anh mới gửi tin nhắn trả lời cho cô: [Cậu nhớ sấy khô tóc bị ướt đấy.]

Bùi Gia Mạt bước ra khỏi phòng tắm, lăn lộn trên giường với toàn thân ướt đẫm, cầm điện thoại lên mỉm cười.

Cô cắn môi, ấn từng chữ một: [Cố Quyết , anh ngọt thật đấy. Mùi vị nụ hôn của anh khiến em nhớ đến lần đầu ăn kem lúc nhỏ ghê.]

Cố Quyết không trả lời

Một thời gian dài trôi qua mà không có câu trả lời.

Bùi Gia Mạt: [Lại bơ em rồi!]

Nửa giờ sau—

[Tôi không bơ cậu.]

Cô bất mãn phàn nàn: [Anh không trả lời tin nhắn em.]

Sau vài giây, anh nói: [Tôi không biết phải nói gì.]

Bùi Gia Mạt cảm thấy bất lực vì anh dầu muối đều không ăn, lướt dòng icon gửi một biểu tượng cảm xúc con mèo đang khóc.

Rất lâu sau, Bùi Gia Mạt đợi năm phút thì cửa sổ trò chuyện liên tục “đang nhập” xuất hiện rồi biến mất

Chờ câu trả lời của anh.

Hơn nữa, suy nghĩ của anh trong lúc cân nhắc lời nói, điều này cũng khiến Bùi Gia Mạt tò mò.

Tuy nhiên, khi tin nhắn hiện lên chỉ có ba câu.

Cố Quyết nói: “Cậu đừng khóc.”

Bùi Gia Mạt nằm trên giường, tưởng tượng ra giọng điệu vừa vụng về vừa dịu dàng của Cố Quyết khi anh nói câu này.

Đột nhiên cảm thấy mình được một tấc lại muốn tiến một thước nữa, nên cô gọi điện cho Cố Quyết hỏi: “Trước khi đi ngủ, anh có thể nói chuyện với em một lát được không’’.

Cố Quyết sững sờ một hồi, nói: “Được.”

“Anh đã nghĩ ra ba câu hỏi mà trước kia em đã nói chưa?”

“Chưa’’ Tâm trí anh toàn hỗn loạn, anh còn chưa thoát khỏi nụ hôn đầu tiên bất ngờ kia.

Cảm thấy sự im lặng tẻ nhạt kia sắp xảy ra, cô lại nói tiếp: “Vậy anh tùy tiện hỏi em câu gì đi, không tính phạm vi 3 câu kia đâu’’.

Sự hoảng loạn và tò mò từ đáy lòng hiện lên trong đầu, Cố Quyết ho nhẹ hỏi: “Sao cậu lại hôn tôi vậy?”

“Là anh nói mà, anh nói chưa hôn bao giờ cũng chẳng biết mùi vị hôn như nào, cho nên em nghĩ em làm thử cho anh xem’’.

Cố Quyết hết cách với cô luôn.

Tắt đèn trong phòng ngủ rồi nằm xuống giường.

Anh nghe cô nói tiếp: “Anh còn muốn hỏi gì nữa không?”

Bình luận (0)

Để lại bình luận