Chương 17

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 17

: Dấu vết

Gã đè nghiến lên lưng nàng, hai tay luồn ra trước, vần vò đôi bầu sữa. Háng gã giã xuống như đóng cọc.

Túc Yểu cắn môi, nhưng tiếng rên rỉ lẳng lơ vẫn thoát ra.

“Ưm… a… rách… rách mất…”

Cứ thế giằng co không biết bao lâu. Mãi đến khi Đông Thanh gầm lên một tiếng trầm đục, mọi thứ mới lắng lại.

Một dòng dịch nóng bỏng, đặc sệt phun ồ ạt vào nơi sâu nhất trong cơ thể nàng.

Túc Yểu mềm oặt, gục xuống giường. Nàng thiếp đi ngay lập tức.

Lúc Túc Yểu tỉnh dậy, trời đã sáng rõ.

Nàng khẽ cử động. Toàn thân ê ẩm, đặc biệt là… giữa hai chân. Đau nhức.

Nàng cúi nhìn. Quần áo ngủ đã được mặc lại chỉn chu. Nếu không phải cơ thể rã rời, nàng đã nghĩ đêm qua chỉ là một giấc mộng hoang đường.

“Tiểu thư, người dậy rồi ạ?” Thiển Lộ bưng chậu nước vào.

“Ừ…” Cổ họng nàng khô khốc.

Thiển Lộ lấy bộ y phục mới, giúp nàng thay. Bỗng cô bé thắc mắc. “Đêm qua nhiều muỗi quá tiểu thư. Cổ người bị đốt đỏ hết cả lên.”

“…”

Mặt Túc Yểu nóng bừng.

Đó không phải là muỗi đốt. Đó là… dấu hôn của Đông Thanh.

Nàng kéo cao cổ áo. “Không sao… mấy hôm là lặn thôi.”

Thiển Lộ vừa đi, Túc Yểu lập tức nhìn lên đầu giường. Một bình sứ nhỏ. Nàng mở ra, đúng là mùi thuốc mỡ mát lạnh đêm qua. Nàng đứng trước gương đồng, bôi thuốc lên cổ.

Hương hoa quế thoang thoảng.

Cửa phòng khẽ mở.

“Thiển Lộ, ta…” Nàng quay lại, rồi sững sờ.

Là Đông Thanh.

Nàng đỏ bừng mặt, vội quay đi, tiếp tục bôi thuốc. Nhưng ngón tay run run đã tố cáo sự bối rối của nàng.

Đông Thanh cười khẽ. Gã bước đến, đứng sau lưng nàng, nhìn nàng trong gương.

“Niên Niên nóng à? Sao mặt đỏ thế?”

Bình luận

Để lại bình luận