Chương 17

“A a……. Ư…… Con không nhịn được….” Lục Tri Mẫn khó chịu lắc lắc đầu, dáng vẻ sướиɠ sắp ngất đi, Tô Chí Dũng dùng chân giẫm vào giữa hai chân cô, đã cởi giày ra, bàn chân còn có một lớp tất, cảm giác thô ráp vuốt ve âm đế cô, bởi vì ngày nào cũng bị chơi đùa, âm đế cô vừa sưng vừa cứng, vô cùng mẫn cảm, chỉ dùng chân giẫm thôi đã khiến cô đến cao trào.
“Đúng là tiện cẩu, tao bức bị giẫm cũng có thể sướиɠ.” Nhìn thấy dáng vẻ này của cô ấy, Tô Chí Dũng nhanh chóng mở khóa thắt lưng của mình, giải phóng dươиɠ ѵậŧ thô to của ông, ông nắm côn ŧᏂịŧ, dùng qυყ đầυ màu tím đen đánh trên mặt cô, lại đâm vào môi cô, khàn giọng ra lệnh: “Mở miệng.”
Lục Tri Mẫn đã quen với phương thức tình ái mang theo sự sỉ nhục của ông, cũng yêu đến chết côn ŧᏂịŧ lớn của ông, lúc ông móc nó ra, cô ấy đã không nhịn được muốn giơ tay ra sờ sờ, kết quả bàn tay bị ông đánh ra, bây giờ ông bắt cô ăn côn ŧᏂịŧ, cô không nói lời nào, mở miệng ngậm lấy, giống như đang liếʍ một cây kẹo mυ”ŧ, vẻ mặt rất say mê.
Thế mà, Tô Chí Dũng ngoài mặt là một thương nhân thành công, lúc riêng tư lại là một tên thô bạo, căn bản không hề thích loại liếʍ mυ”ŧ dịu dàng bịn rịn này, ông càng thích kiểu thô bạo cuồng dã, thế là sau khi Lục Tri Mẫn liếʍ được vài cái, ông liền nắm lấy tóc cô, ép mặt cô vào háng mình, coi miệng cô như là tao huyệt, bắt đầu thao không ngừng.
Lục Tri Mẫn rất thuận theo phối hợp với sự đâm rút của ông, điều chỉnh lại góc độ, liên tiếp để ông đâm sâu vào cổ họng, chỉ hút Tô Chí Dũng như máy hút khí, vừa đâm vừa mắng: “Đê tiện, phóng túng, thao chết con…”
Trong lúc thao làm, bàn chân còn không quên giẫm lên tao huyệt của cô.
Đâm rút một hồi lâu, sau mấy cái va chạm dùng sức, Tô Chí Dũng cuối cùng cũng bắn ra trong miệng cô, mà Lục Tri Mẫn cũng bị giẫm đến cao trào một lần nữa.
Nhưng loại bắn tinh thế này đối với Tô Chí Dũng mà nói cũng chỉ là món khai vị mà thôi, côn ŧᏂịŧ căn bản không mềm đi, ông dùng một tay kéo Lục Tri Mẫn dậy, để cô đứng thành tư thế quay lưng với ông, không đợi cô đứng vững đã vạch khe mông cô ra, đỡ lấy côn ŧᏂịŧ, hung hăng đâm vào trong tao huyệt cô.
Khoảnh khắc tao huyệt dâʍ đãиɠ hết mức được lấp đầy, Lục Tri Mẫn sướиɠ đến mức suýt nữa thì trợn trắng mắt, tuy rằng bị trứng rung nhét cả một ngày, nhưng đồ vật nhỏ xíu ấy sao có thể so được với gậy thịt nóng hổi thô to chứ, cô thật sự hận không thể để cây côn ŧᏂịŧ này nhét trong tao huyệt cô cả ngày.
Thuận theo những cái đâm của Tô Chí Dũng, Lục Tri Mẫn bắt đầu rêи ɾỉ thật lẳиɠ ɭơ phóng túng, cũng không quan tâm ở đây là nhà vệ sinh nam, bên ngoài luôn có đàn ông ra ra vào vào, kiểu làʍ t̠ìиɦ bạo lộ ở nơi công cộng, bị người lạ vây xem thế này, chỉ làm cô cảm thấy càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn.
Khi xe dừng trong sân, Lục Tri Hạ ngồi ở ghế phó lái mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy xung quanh đều tối mờ mịt, cô chưa kịp phản ứng lại, cho rằng mình đang ở trong mơ, thế là quay đầu chuẩn bị tiếp tục ngủ.
Tô Cảnh cởi dây an toàn ra, quay đầu nhìn dáng vẻ hồn nhiên của cô, không khỏi cong môi lên, anh xuống xe đi đến bên cửa ghế phó lái, mở cửa ra, cong lưng xuống cởi dây an toàn của Lục Tri Hạ, lúc này Lục Tri Hạ bị tiếng động đánh thức, ngước mắt lên thì nhìn thấy gương mặt tuấn tú của anh rể gần trong gang tấc, cô có hơi xuất thần, vô thức giơ hai tay ra móc lên cổ anh.
“Anh rể…”
Âm thanh của cô mềm mại yếu ớt, giống như con mèo nhỏ đang kêu.
Tô Cảnh cảm thấy có một cọng lông đang trêu ghẹo nhè nhẹ ở vành tai và đầu quả tim anh, chọc cho trái tim anh ngứa đến khó chịu.
Anh để mặc em vợ ôm lấy mình, thấp giọng bên tai cô: “Tôi bế em về phòng ngủ.”
Lục Tri Hạ không trả lời, chỉ vùi mặt vào lòng anh sâu hơn.
Tô Cảnh cũng không biết lúc này cô tỉnh hay say, cũng không đi sâu nghiên cứu, một tay ôm eo cô một tay móc lấy chân cô, dùng sức nhẹ nhàng ôm người lên.
Kết quả đi đến phòng khách, Lục Tri Hạ như có một chốc lát tỉnh táo, ồn ào đòi đi xuống, không muốn ôm, Tô Cảnh chỉ có thể để người xuống, nhưng mà Lục Tri Hạ đi đường lại lảo đảo lắc lư, Tô Cảnh chỉ có thể bước lên đỡ cô một lần nữa, nói: “Tôi đỡ em về phòng, đừng làm loạn.”
Thế là Lục Tri Hạ ngoan ngoãn nghe lời, để anh ôm lấy eo, cùng đi lên tầng hai.
Đẩy cửa bước vào trong, trong phòng là một mảng tối đen, Tô Cảnh muốn giơ tay tìm công tắc, nhưng đột nhiên bị Lục Tri Hạ ngăn lại, “Đừng bật đèn.” Cô khẽ nói.
Sau đó cửa phòng bị đóng lại, xung quanh bỗng nhiên rơi vào bóng tối.
Bọn họ không nhìn rõ mặt nhau, cơ thể lại dính thật sát, hơi thở nặng nề đi kèm với nhịp tim kịch liệt, đan xen vào tạo nên sự ám muội chí mạng.
Tô Cảnh không bật đèn nữa, cũng không đẩy cô ra, tay anh vẫn đặt trên eo cô, ngực cô lại dính chặt lên người anh.
Qua một lúc, Lục Tri Hạ cuối cùng cũng có động tác, cô giơ hai tay ra, sờ soạng lên phía trên, cho đến khi ôm lấy cổ anh, tiếng hít thở của Tô Cảnh hỗn loạn, anh phối hợp với chiều cao của cô, hơi cong người xuống, cúi đầu, giây tiếp theo, môi anh chạm lên một thứ đồ vừa ấm áp vừa mềm mại.
Là môi cô.
Tô Cảnh biết Lục Tri Hạ muốn hôn anh, nhưng nụ hôn này anh có thể cho không? Anh có cho nổi không?
Giống như biết được sự rối rắm của anh, Lục Tri Hạ cũng không cưỡng cầu anh đáp lại, cô nhón chân, dùng sức ôm lấy cổ anh, chủ động dính môi mình lên anh, qua một lúc, cô giơ đầu lưỡi ra, liếʍ trên khe môi của anh, muốn tìm một khe hở để tiến vào.
“Anh rể…” Cô lại kêu như con mèo nhỏ, đầu lưỡi bén nhạy càn quét qua lại trên môi anh, sau đó khẽ hút lấy môi dưới của anh.
Đột nhiên, phần gáy cô bị tay người đàn ông cố định lại, ngay sau đó, môi cô bị người đàn ông mở miệng ngậm lấy, hơi thở của riêng anh bỗng chốc bao chìm lấy cô.

Bình luận

Để lại bình luận