Chương 17

Khương Từ Niên mặt vô biểu tình mà nhìn đám người đó, phía sau có người ở kêu anh.

“Khương Từ Niên! Đi thôi nào!”

Ba người kia thấp thỏm lo âu mà lén nhìn anh một cái.

Khương Từ Niên nghiêng người quay đầu nhìn qua, lơ đãng nâng lên một ngón tay, để ở trên đôi môi mỏng, hơi hơi híp mắt cảnh cáo, đôi mắt tam bạch hơi khép mí mắt xuống, hơi thở nguy hiểm tràn lan khắp nơi.

Các cô liên tục gật đầu, lo sợ nên vây quanh lại thành một cụm nhỏ, anh thản nhiên ung dung xoay người lại, vừa rồi kêu người bạn vừa kêu anh đã chạy tới, tay khoác lên bờ vai của anh hỏi cái gì đó.

Khương Từ Niên vẻ mặt lười biếng có chút ý cười, dáng người anh mảnh khảnh, vai rộng eo thon tràn ngập sức mạnh như là cái móc treo quần áo chuyên dụng vậy, ở trong đám người luôn luôn nổi bật nhất.

Quan Xuyên không hề mất tự nhiên chút nào, thẳng thắn thừa nhận; “Là tôi trộm bài thi đó, như thế nào.”

“Cậu còn không biết xấu hổ nói như thế nào? Tôi quả thật không thể hiểu được cậu nghĩ gì! Dựa vào cái gì cho rằng tôi sẽ giúp cậu giấu giếm cho qua chuyện này? Cậu có tin hay không, ngay bây giờ tôi liền đi theo hiệu trưởng báo cáo cậu.”

Quan Xuyên cười phá lên, đôi mắt cong thành trăng non dường như đang nheo lại: “Phải không, vậy cậu có thể đi thử một chút đi, dù sao hiện tại tờ bài thi kia đang ở ngăn kéo bàn học của cậu đó, haha.”

Sắc mặt Lê Đông dùng mắt thường có thể thấy được nhanh chóng trở nên trắng bệch.

“Hơn nữa cho dù cậu không thừa nhận, camera theo dõi bên trong trường học vốn không hề bật lên, chỉ có một mình bác bảo vệ có lời nói làm chứng cứ, nhưng mà hơi xui đó là bác bảo vệ lại tận mắt nhìn thấy cậu là người đầu tiên đến trường học đó.”

“Cậu vì sao lại muốn làm như vậy.” Lê Đông vẫn là không thể tin được: “Tôi cùng cậu không hề gây nên thù oán gì mà.”

Quan Xuyên cắm tay vào túi quần: “Ai kêu kế hoạch của tôi lại bị người phát hiện đây, hơn nữa vừa lúc còn có một cái ngu ngốc đội cái nồi này thay tôi, tôi cũng không nghĩ tới hôm nay cậu sẽ đến trường học sớm như vậy, mà lại còn là vì đến sớm để báo cáo.”

Cậu ta ngẩng đầu lên lẩm bẩm tự nói: “Nếu là Khương Từ Niên biết người báo tin lại là cậu tự trộm bài thi, là cậu chơi anh ta, anh ta sẽ làm sao đây? Hình tượng tốt đẹp của cậu ở trong lòng anh ta xuống dốc không phanh, nếu tưởng tượng đến trường hợp xấu nhất, có lẽ anh ta sẽ đánh cô một trận đấy, giống như là đánh ba nữ sinh kia vậy.”

Lê Đông nghĩ thôi cả người đã run lên,rùng mình một cái, cô cũng không nghĩ tới Khương Từ Niên là một học sinh ngoan như vậy, sẽ vì cô đi đánh người.

Nhưng điều quan trọng nhất lúc này là ngay lập tức cô sắp phải gánh tội thay cho tên điên Quan Xuyên này!

“Mục đích cậu uy hiếp tôi là cái gì, nếu như cậu dám để tôi đội cái nồi này hộ cậu, cùng lắm thì tôi kéo cậu chết chung, không có việc gì tôi phải sợ cậu cả!”

Quan Xuyên nhướng mày trông rất khoái chí, chính là bộ dạng rất thiếu đòn.

“Đi trộm đồng hồ của Khương Từ Niên cho tôi.”

Lê Đông khiếp sợ: “Cậu bảo cái gì cơ? Bảo tôi đi làm một tên ăn trộm?”

“Cái gì mà trộm với không trộm, tôi chỉ là muốn mượn lại đây, mang lên xem một chút.”

“Tên điên này, cậu biết đồng hồ của Khương Từ Niên bao nhiêu tiền không! Tôi sẽ bị phạt mất!”

Quan Xuyên giơ tay bóp chặt mặt Lê Đông, cong lưng tới gần sát cô, trong mắt lộ ra một vệt sáng hung ác, là con sói đội lốt người.

Lê Đông bị bóp chặt khuôn mặt khiến cho miệng nhỏ chu lên, túm lấy cánh tay cậu ta kháng cự kêu rên.

“Nếu cậu không trộm cho tôi, vậy hiện tại tôi lập tức đi báo cáo giáo viên cậu là tên trộm bài thi, cùng với việc bị đuổi học, không bằng bây giờ cậu ở trước mặt Khương Từ Niên sử dụng cái gương mặt này làm nũng một chút, nói không chừng anh ta có thể sẽ đem đồng hồ chắp hai tay tặng cho cậu đấy.”

Bình luận

Để lại bình luận