Chương 17

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 17

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Đừng Làm Phiền Quyến Luyến Của Tôi Nữa
“Hả? À, ơ… cái… cái gì?” Cao Doanh suýt cắn vào lưỡi. “Nghĩ… nghĩ gì đâu?”
“Tớ không biết nên mới hỏi cậu đấy, đồ ngốc.” Tô Luyến hờn dỗi nói, cái giọng điệu nũng nịu đó , dù biết Cao Doanh là nữ, vẫn khiến trái tim Cao Doanh lỡ mất một nhịp.
Sao lại có người con gái có thể đáng yêu đến thế chứ?
“Thôi, đi nào, chúng ta đi ăn sáng.” Tô Luyến lắc đầu.
Canteen của Lan Nhĩ Đốn nổi tiếng xa hoa. Đồ ăn thức uống từ Á sang Âu, nguyên liệu đều là hàng thượng hạng.
Tô Luyến gọi một phần trứng ốp lết phô mai và một ly trà sữa caramel. Cao Doanh thì gọi bánh mì trứng thịt nướng và sữa đậu nành.
Hai người tìm một bàn trống ngồi xuống. Cao Doanh, lúc này đã bình tĩnh lại, nhìn Tô Luyến ăn uống một cách tao nhã, từng miếng nhỏ, vô cùng đẹp mắt .
Có lẽ ánh mắt của Cao Doanh quá nóng rực, Tô Luyến không thể làm lơ được, nàng ngẩng lên:
“Sao thế? Mặt tớ dính gì à?”
Cao Doanh lắc đầu, lại có vẻ muốn nói rồi lại thôi.
Tô Luyến nhìn biểu cảm của cô bạn, đột nhiên buông chiếc bánh nướng đang ăn dở xuống. Sau đó, nàng chìa tay ra, nắm lấy tay Cao Doanh.
Cao Doanh giật mình, cả người cứng đờ.
“Cao Doanh, tớ không thích có người giấu tớ chuyện gì.” Giọng Tô Luyến nghiêm túc. “Nếu cậu coi tớ là bạn, thì bất kể có chuyện gì, tớ hy vọng cậu có thể nói thẳng.”
Nàng dừng lại một chút, ánh mắt sắc bén hơn. “Chứ không phải như một số người… trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu.”
“Kiểu đó… tởm lắm, cậu có thấy vậy không?”
Lời nói này, rõ ràng là có ý ám chỉ.
“Chúng… chúng ta là bạn?” Cao Doanh ngơ ngác hỏi lại.
“Chẳng lẽ không phải sao?” Tô Luyến nhướng mày.
Không ngờ, giây tiếp theo, Cao Doanh đột nhiên đỏ hoe mắt, nắm chặt tay Tô Luyến:
“Cảm ơn cậu, Quyến Luyến! Lời cậu nói tớ nhất định sẽ ghi nhớ! Tớ… tớ sẽ đối xử thật tốt với cậu!”
“…” Tô Luyến cảm thấy cảnh này có gì đó hơi kỳ kỳ. Nhưng nhìn hốc mắt đỏ bừng của Cao Doanh, nàng nghĩ, như vậy cũng tốt.
Đá một kẻ lòng lang dạ sói, đón một người… ít nhất bây giờ trông có vẻ chân thành.
Vậy là đủ rồi.
________________

Sự xa lánh của Tô Luyến đối với Phương Thành Nhã cũng rõ ràng như sự thân thiết của nàng với Cao Doanh.
Vào giờ nghỉ trưa, Phương Thành Nhã lại tìm đến lớp 2-1.
“Quyến Luyến… có phải tớ đã làm gì sai khiến cậu giận không?” Ả ta đứng trước bàn Tô Luyến, vẻ mặt như sắp khóc.
“Cậu nói ra đi, tớ nhất định sẽ sửa mà, thật đó.”
Tô Luyến đang vùi đầu vào đống bài tập, ngẩng lên. “Thật không?”
Phương Thành Nhã thấy nàng chịu nói chuyện, vội gật đầu lia lịa.
Tô Luyến mỉm cười rạng rỡ. “Vậy phiền cậu, tránh sang một bên. Cậu đang chắn hết ánh sáng của tớ rồi.”
Phương Thành Nhã cứng đờ, vẻ mặt không thể tin nổi.
Nhưng Tô Luyến đã cúi đầu xuống, hoàn toàn không thèm nhìn ả ta.
“Quyến Luyến! Cậu rốt cuộc bị sao vậy?” Phương Thành Nhã cắn môi. “Chúng ta không phải… là bạn tốt nhất của nhau sao?”
Tô Luyến thật sự lười phải đôi co với ả ta.
Thấy Tô Luyến quyết tâm phớt lờ mình, Phương Thành Nhã siết chặt nắm tay.
“Quyến Luyến…” Ả ta định vươn tay níu lấy nàng.
“Phương Thành Nhã!”
Một tiếng quát vang lên. Phương Thành Nhã giật mình quay lại, thấy Cao Doanh đang chống nạnh, mặt đằng đằng sát khí.
“Sao mày lại đến làm phiền Quyến Luyến nữa?”
“Tớ không…”
“Quyến Luyến đã bảo mày chắn sáng của cậu ấy, mày còn cố tình đứng đó? Phương Thành Nhã, tao thật không ngờ mày lại là loại người mặt dày như vậy!” Cao Doanh đứng bên cạnh Tô Luyến, như gà mái xù lông bảo vệ con.
“Mày làm chuyện có lỗi khiến Quyến Luyến thất vọng về mày , nên mày không còn tư cách làm bạn của cậu ấy nữa. Nghe cho rõ đây, bây giờ, bạn tốt của Quyến Luyến là tao! Mày đừng có tự mình đa tình nữa!”
________________

Bình luận

Để lại bình luận