Chương 17

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 17

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Trò Đùa Của Mèo Vờn Chuột
Chiếc xe lao đi trong im lặng. Trần Hương co rúm người trên ghế, không dám thở mạnh. Hơi thở của hắn, mùi thuốc lá, mùi mồ hôi nam tính của hắn, lấp đầy không gian chật hẹp.
“Xe… xe đạp…” Cô đột nhiên nhớ ra, giọng lí nhí như muỗi kêu. “Xe đạp của em… còn ở siêu thị.”
Một tiếng “KÍT” chói tai.
Hắn phanh gấp. Lốp xe ma sát mặt đường tóe lửa. “MẸ NÓ! Sao không nói sớm?”
Hắn bẻ lái một cách thô bạo. Chiếc xe quay đầu 180 độ, gầm rú lao trở lại.
Đám thu ngân vẫn còn tụ tập buôn dưa, thấy chiếc xe quái vật lao tới, vội vàng dạt cả ra.
Hắn nhảy ra khỏi xe. Ánh mắt hắn quét qua chiếc xe đạp cũ nát, rỉ sét của cô, khóa cẩn thận vào cột điện.
“Đây là cái thứ em gọi là ‘xe đạp’ à?” Hắn cười khẩy, một nụ cười đầy miệt thị.
Hắn không thèm mở khóa. Hắn dùng một tay, nắm lấy khung xe, giật mạnh. Sợi xích khóa mỏng manh đứt “phựt” như một sợi chỉ.
Hắn nhấc bổng chiếc xe lên, nhẹ nhàng như một món đồ chơi, quẳng nó lên giá nóc. Hắn dùng dây thừng, siết mạnh một cái, tiếng dây siết “roẹt roẹt” làm cô giật thảy mình.
“Lên xe.”
Lại một lần nữa, cô lóng ngóng với cái dây an toàn. Ngón tay cô run đến mức không thể cài được cái khóa.
“Vô dụng.” Hắn gầm gừ. Hắn lại chồm qua, mặt hắn cách mặt cô chỉ vài centimet. Cô có thể thấy rõ từng sợi râu cứng trên cằm hắn, thấy sự thiếu kiên nhẫn trong đôi mắt hắn.
Hắn cài dây an toàn. Nhưng hắn không lùi lại.
“Em sợ à?” Hắn thì thầm. Hơi thở hắn phả vào mặt cô.
Cô nín thở, gật đầu lia lịa.
“Tốt.” Hắn nhếch mép. Và rồi hắn hôn cô.
Một nụ hôn trừng phạt. Nghiền nát. Hắn cắn mút môi cô, lưỡi hắn xộc thẳng vào, càn quét. Bàn tay hắn không để yên, nó trượt xuống, bóp mạnh lấy đùi non của cô, ngón tay cái miết vào lớp vải quần jean, ngay sát mép lồn cô.
Cô giật nảy mình, nhưng không thể trốn thoát. Cô có thể cảm nhận được nó. Cây gậy của hắn, cứng như đá, đang thúc vào hông cô qua lớp quần.
Hắn dứt ra, thở hổn hển. Môi cô sưng mọng. “Mẹ nó, em làm tao cứng rồi.”
Hắn nổ máy. Xe lao đi. Nhưng khi đến ngã rẽ về nhà cô, hắn đi thẳng.
Trần Hương hoảng hốt. Hắn đang lái xe về phía khách sạn hôm qua.
“Không…” Giọng cô vỡ ra, đầy sợ hãi. “Em… em phải về nhà… Bà nội… Bà nội chờ em…”
Hắn dừng xe ngay trước cửa khách sạn. Hắn quay sang nhìn cô, đôi mắt sáng rực lên trong bóng tối.
“Làm một hiệp. Nhanh thôi.”
Câu nói đó làm vỡ con đê cuối cùng. Sự xấu hổ. Nỗi đau thể xác từ đêm qua. Sự sỉ nhục ở siêu thị. Nỗi sợ hãi tột độ.
Nước mắt cô ứa ra. Cô không gào khóc. Cô chỉ ngồi đó, bất lực, nước mắt chảy dài trên má, vai run lên bần bật.
Hắn nhìn cô chằm chằm.
“ĐM! Em nghĩ khóc là tao tha à?”
Cô khóc to hơn.
“ĐỆT!” Hắn đấm mạnh vào bảng điều khiển. “Con mẹ nó, phiền phức!”
Hắn gằn xe, lốp xe rít lên, rồi lao đi.
“NÍN NGAY!” Hắn gầm lên. “Còn khóc nữa, tao làm em ngay trên cái xe này!”
Cô vội lấy tay bịt miệng, cố nén tiếng nấc, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi.
Xe rẽ vào con đường làng gập ghềnh. Trần Hương lí nhí chỉ đường.
Hắn dừng xe trước căn nhà ngói tối tăm. Hắn bực bội mở cửa bước ra.
Và “bẹp”.
Đôi giày hàng hiệu của hắn dẫm thẳng vào một bãi phân gà còn mới.
“CÁI QUÁI GÌ ĐÂY?” Hắn rống lên.
Trần Hương run rẩy. “… Dạ… phân… phân gà ạ.”
Bà nội nghe tiếng, cầm đèn dầu bước ra: “Hương ơi? Con về rồi à? Ai đó?”
Trần Hương vội chạy vào: “Bà ơi! Con về rồi! Không… không có ai đâu ạ, bạn con đưa con về…”
Cô đang cố đẩy bà vào nhà, thì giọng Liêu Thuận từ ngoài sân vọng vào, vang dội: “Trần Hương! Mang thau nước ra đây! NhanH!”

Bình luận (0)

Để lại bình luận