Chương 17

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 17

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Liễu Dục cười lạnh, “Nên biết cái gì nên nói , cái gì không nên nói, nhớ kỹ cho gia .”

Vệ Duy Nhất lui hai bước, nhân lúc hắn chưa quay đầu nhìn phía bên này, xoay người chạy.

Liễu Dục quay đầu, Ngô Đoạn chạy xe Minibus đến, hạ thấp cửa sổ xe thét to, “Liễu ca.”

Hắn nhanh chóng kéo ra cửa xe, ngồi lên, thu lại dao nhỏ, “Đuổi theo cô gái phía trước”.

“Được rồi!”

Vệ Duy Nhất đã dùng hết toàn lực mà chạy, quay đầu nhìn thấy có xe đuổi theo, không có bất luận do dự gì ,hướng về phía sườn núi mà chạy tới.

Ai biết chiếc xe kia cũng không sợ chết mà xông lên, cửa xe đột nhiên kéo ra, cô bị một bàn tay bên trong bắt được cánh tay, kéo cô vào trong xe.

“A!”

Thân mình toàn bộ đêu nằm trên ghế da, cổ non mịn bị bóp chặt, có người đè ép trên người cô, tóc mái trên trán hắn buông xuống dưới, bộ mặt hưng phấn tựa như bắt được đến con mồi , nhe răng nhếch miệng, ý cười khiếp người hung tàn.

“Bắt được em rồi, tiếp theo xem em có dám chạy tiếp đi nữa không? !”

Liễu Dục ấn người dưới thân , hướng Ngô Đoạn nói , “Đem xe hướng lên trên núi chạy!”

“Vâng Vâng.”

Hắn đặc biệt muốn nhìn động tĩnh phía sau , nhưng sợ bị phát hiện, chỉ dám trộm liếc mắt một cái ở kính chiếu hậu .
Nam trên nữ dưới, không chừng sắp cọ xát ra lửa rồi !

Vệ Duy Nhất nhìn thẳng hắn, “Buông tôi ra, tôi đã không còn tìm cậu muốn tiền nữa!”

“A, em cho rằng , lão tử muốn làm giao dịch với em tại đây sao?”.

Hắn cúi đầu,sắc mặt lạnh băng, “Lão tử hiện tại muốn cưỡng gian em! Có bản lĩnh thì đánh tôi đi.”

Cô không có bản lĩnh như vậy, hiện tại muốn tránh thoát hắn thôi mà một chút sức lực muốn phát huy đều khó.
“Có người nào nói với cậu là cậu bị tinh trùng lên não không?” cô nói.

Liễu Dục khẽ cắn tai cô , “Vậy có ai nói với em, em thực thiếu thao không?”.

“Dừng xe!” Hắn hạ lệnh một tiếng , Ngô Đoạn vội vàng phanh lại, xe ngừng ở giữa sườn núi, chính là chỗ nghiêng nghiêng của sườn núi.

Liễu Dục tìm kiếm thứ gì đó trong xe , từ bên trong lấy ra thứ gì đó , sau đó túm cánh tay cô lôi xuống xe ,liền hướng về phía trên núi mà đi.

Vệ Duy Nhất nghiêng ngả lảo đảo mà đuổi kịp bước chân hắn, vài lần còn sắp quỳ rạp trên mặt đất, bị hắn cường ngạnh nhấc lên hướng phía trên đi lên.

“Cậu muốn mang tôi đi đâu!”

Người phía trước không nói lời nào, trong lòng cô cực kỳ bất an, quay đầu lại nhìn triền núi gập ghềnh chênh vênh, dùng sức muốn tránh thoát tay hắn .

Hành động này khiến Liễu Dục càng hung hăng mà nắm chặt cánh tay cô, thiếu chút nữa đem xương cốt cổ tay cô bóp gãy.

“Thành thật một chút cho gia!”

Càng gần đến đỉnh núi, ánh sáng mặt trời càng mãnh liệt, Vệ Duy Nhất bị hắn hung hăng mà ấn ở một thân cây thô tráng , giãy giụa muốn chạy trốn.

Liễu Dục không cho cô cơ hội này, bóp cô cằm cười lạnh, “Từng chơi dã chiến chưa?” cô trừng lớn đôi mắt.

“Nga— cũng đúng, sao em có thể chơi đùa ở chỗ này chứ, gia hôm nay sẽ dạy cho em, cái gì gọi là đánh dã chiến, ngoan ngoãn theo gia học tập cho tốt.”

“Không!” cô vội vàng né tránh tay hắn , muốn đảo khách thành chủ, nhưng sức lực hắn to lớn, chỉ nhẹ nhàng dùng hai động tác liền đem đôi tay cô xoay ngược ra sau người, trước ngực bị áp lên thân cây gập , ma sát sinh đau đớn.
Dưới thân chợt lạnh, quần bị kéo tuột xuống trong nháy mắt.

“Buông tôi ra! Hiện tại tôi không muốn làm, tôi cũng không cần tiền của cậu nữa!”

Thanh âm âm lãnh vang lên bên tai cô , “Tôi chính là muốn thao em mà không trả tiền, bằng không như thế nào có thể gọi là cưỡng gian ? Tao hóa, em còn rất thông mình biết tôi muốn làm gì nữa.”

Hô hấp ấm áp phun trên làn da non mềm, trên người nổi lên một tầng da gà h, trái tim như muốn nhảy lên khỏi cổ họng.

Bình luận (0)

Để lại bình luận