Chương 17

Mang theo áy náy tràn đầy với trượng phu, Hứa Đường Miên rơi vào bóng tối sâu thẳm, sau khi hơi thở biến mất, ý thức của nàng lại càng rõ ràng, có lẽ là cơ thể đã chết đi nên linh hồn muốn thoát khỏi cơ thể, nàng có thể thấy rõ mọi thứ quanh mình, thế nhưng lại không thể làm gì được, nàng nghe thấy tiếng khóc đau đớn cõi lòng của hắn, rất muốn ôm lấy hắn, muốn dặn dò hắn phải cố gắng sống tốt.
Nàng hối hận vì sao bản thân mình lại không thừa nhận đã rung động với hắn từ sớm, hai người bị lưu đày ba ngàn dặm, vốn dĩ đều là quý nhân đứng đầu kinh thành lại lưu lại tới cảnh khốn cùng, thấy hắn dọc đường ngày càng gầy yếu, cơ thể làm bằng sắt cũng không thể chịu nổi tra tấn như vậy.
“A Triều, chàng trở lại bên Thánh Thượng đi!” Nàng mở miệng nói, lại phát hiện ý thức của mình đã hoàn toàn rời khỏi cơ thể, ở trong hồ nước u ám, nàng trơ mắt nhìn cơ thể hai người không ngừng chìm xuống, Tả Triều Chi lại không hề giãy dụa, chỉ ôm chặt lấy nàng, còn nàng thì không thể làm gì ngoài nhìn cả.
Cảm giác bất lực, đau đớn ập tới, nàng đuổi theo, muốn lay bả vai Tả Triều Chi lại phát hiện bàn tay mình xuyên qua vai hắn, Tả Triều Chi nhắm chặt mắt, khuôn mặt anh tuấn trắng bệch, trong nháy mắt, Đường Miên biết, nam tử này đi theo nàng rồi, tựa như lời hắn nói vậy, tuy không thể sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, hắn vẫn muốn chết cùng ngày cùng tháng cùng năm với nàng.
Tình yêu của hắn là như thế, trước đây cảm thấy thật đáng xấu hổ, nhưng hôm nay lòng nàng lại thắt lại, nhớ nhung vạn phần.
Mang theo lòng đầy ưu thương, cuối cùng, ý thức của Đường Miên chậm rãi mất đi, nàng rơi vào bên trong sự hỗn loạn, trước mắt là bóng tối hoang vu, nàng không biết mình từ đâu ra, cũng không biết mình nên đi nơi nào, cũng không biết trôi qua bao lâu, cảnh tượng kỳ dị kia mới thay đổi.
Trước mắt nàng xuất hiện ánh sáng, ở trong bóng đêm tăm tối, ánh sáng ấy chói mắt lạ thường, Đường Miên đã hiểu tại sao thiêu thân lại thích lao vào lửa, trong bóng đêm, nàng giống như con thiêu thân chạy về phía ánh sáng, tiếng bước chân, tiếng tim đập, nàng không ngừng chạy về phía trước, cuối cùng, cảnh tượng cũng hoàn toàn thay đổi.
“A Cẩm, chỉ có con mới cứu được cha thôi, đi cầu xin A Triều đi!” Giọng nói của mẫu thân vang lên, Đường Miên nghi hoặc không thôi.
Ban đầu, trước mắt nàng mờ mịt, sau đó cảnh tượng dần dần rõ ràng, nữ nhân đang nói không ngừng là mẫu thân màng, phu nhân Hứa thượng thư, Hoa Thị, không… bây giờ phải nói là tội thần họ Hứa, Hoa thị.
Hứa thượng thư có ước mơ làm quốc trượng[1], đích trưởng tỷ của Hứa Đường Miên là Thành Vương phi, Thành Vương và Thành Vương phi ân ái mặn nồng, tỷ ấy cũng sinh cho Tam Hoàng tử hai bé trai, tất nhiên ở trên triều đình sẽ phải ủng hộ con rể, bám vào phe thừa tướng.
Đương kim thừa tướng vốn là thái phó của Thái Tử, năm đó, lúc Thánh Thượng đăng cơ là thời loạn lạc, tiên đế lập ra ba vị lớn thần phụ quốc, là đương kim thừa tướng Lục thừa tướng, hoàng thúc của hoàng đế Trấn Nam Vương và Vương Nguyên Thục, Vương Nguyên Thục đã phụ tá ba đời hoàng đế, là hoạn quan hầu hạ bên tiên đế từ nhỏ.
Trấn Nam Vương là võ tướng, chỉ trung thành với hoàng đế, là cận thần hoàng đế nể trọng nhất, mà triều đình Đại Tu chia làm hai phe, Ninh Đảng thuộc phe thừa tướng, Liêu Đảng là phe Vương Nguyên Thục. Hai đảng Ninh Liêu tranh chấp mười mấy năm, cuối cùng lúc lão thừa tướng quá tuổi 60 mới phân được cao thấp.
Cây đổ bầy khỉ tan là định luật bất biến, sau cuộc phản chiến ở Ngự Sử Đài, tấu sớ buộc tội Ninh Đảng như hoa tuyết bay đầy trời, mà điều này lại rất hợp ý của đương kim Thánh Thượng, đương nhiên quyết định của Thánh Thượng cứ vậy mà truyền xuống, phụ thân của Hứa Đường Miên bị buộc tội không làm tròn trách nhiệm, phạt giam vào ngục.
Nay Thành thượng đã 50 có 7, tuy rằng bị bệnh một lần nhưng cơ thể vẫn còn khỏe khoắn, thời gian còn nhiều, đương nhiên không vừa mắt với chuyện một đám lớn thần kéo bè kết cánh, chỉ ngại thời cơ chưa đến, nhịn hết lần này tới lần khác, số hoàng tử đã thành niên của Thánh Thượng cũng có sáu người, còn chưa lập trữ, Thành Vương gần gũi với phe phái thừa tướng, chạm phải vảy ngược của Thánh Thượng. Thành Vương vốn là hoàng tử được sủng ái nhất trong số sáu vị đã thành niên, giờ lại bị phái tới đất phong, đất phong ở vùng Phàn Thành biên giới phía Bắc, nơi đó chiến sự không ngừng, con đường trở thành đế vương của Thành Vương gần như là chấm hết, thậm chí còn phải ăn bữa hôm lo bữa mai.
Lúc này huyết tẩy quan trường, quan to bị giam trong ngục lên tới trăm người, ai cũng nói bị bắt giam rồi đừng nghĩ tới chuyện được thả, kết án cũng chỉ là vấn đề thời gian, nhận tội sớm thì có thể bớt đau đớn thể xác.
“Đường Đường, ngày thường ca ca yêu thương muội bao nhiêu chứ? Viên ca nhi cũng thích cô cô lắm! Cầu xin muội, chỉ có Tả lớn tướng quân mới có thể cứu ca ca muội thôi.”
Người đang khóc lóc cầu xin không ngừng chính là lớn tẩu của Hứa Đường Miên, là cháu gái ruột của Lục tướng quân, ngày thường điêu ngoa cứng đầu, bất kính với mẹ chồng, lạnh nhạt với em chồng, bây giờ lại khóc lóc cầu xin em chồng, muốn em chồng dùng cơ thể của mình đổi lấy bình an của trượng phu.
Hứa Đường Miên thầm trợn mắt trong lòng, cho dù sống lại một đời, lớn tẩu của nàng vẫn vậy, dám nói không dám làm.
Nhưng mà lần này nàng nhất định phải đi, lòng nàng kích động có mấy ai biết? Ông trời có mắt, để nàng có thể gặp lại người kia một lần nữa, trượng phu đã yêu thương nàng suốt mười năm.
“Được, con đi.” Hoa thị và Lục thị vốn tưởng rằng còn phải tận tình khuyên bảo thêm nữa, không ngờ Hứa Đường Miên luôn có chủ kiến lại đồng ý dứt khoát như vậy.
Hứa phu nhân sớm đã chuẩn bị bao nhiêu lời khuyên nhủ, tính vừa đấm vừa xoa để con gái ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, ai biết nàng lại đồng ý nhanh tới vậy.
Đứa bé này từ trong bụng bà mà ra, do chính tay bà nuôi nấng nên bà hiểu rất rõ, sớm đã cẩn thận chuẩn bị, giờ con gái đồng ý dứt khoát như vậy lại làm bà cảm thấy có gì đó không đúng.
“Con trang điểm chải chuốt một chút rồi đi.” Đường Miên hận không thể mọc cánh bay tới bên người Tả Triều Chi, sống một đời rồi, trên thế giới này chỉ có A Triều của nàng là thích nàng nhất, người nhà của nàng đều chỉ lợi dụng nàng thôi.
“Nghĩ thông rồi?” Hoa thị nghi hoặc, bà không tin con gái mình lại biết thân biết phận như vậy.
“Tất nhiên là thông rồi, Hứa gia lụn bại, cần lấy con ra trao đổi, đương nhiên mẫu thân và phụ thân sẽ không đau lòng.” Nàng cười tự giễu, “Nếu như nhận rõ sớm, có lẽ cũng không phải chịu tội nhiều, đúng không?” Tuổi trẻ Hoa thị cũng từng là mỹ nhân, tuy rằng diện mạo Hứa thượng thư rất bình thường, nhưng Đường Miên lại hòa trộn được tất cả những ưu điểm của hai người.
Nhìn diện mạo con gái, trái tim Hoa thị khẽ nhói lên, gần như bà đã mềm lòng, nhưng nhớ tới dáng vẻ thê thảm nghèo túng của trượng phu và con trai ở trong ngục, bà không thể không bắt ép Đường Miên được.
Nhìn vẻ mặt mẫu thân, thật ra trong lòng Đường Miên đã không có chút gợn sóng nào nữa.
Đời trước, có nói thế nào Hứa Đường Miên cũng không chịu đi vào khuôn khổ, cuối cùng Hứa phu nhân nhẫn tâm mời ma ma từ Giáo Phường Tư tới dạy dỗ nàng, sau đó lại tìm vài vú già cường tráng tới ép buộc nàng lên xe ngựa.
Đường Miên tốn rất nhiều thời gian rối rắm, đau buồn, không nghĩ ra vì sao cha mẹ luôn yêu thương mình lại đối xử với mình như thế, nhưng sau này nàng mới hiểu, thật ra cha mẹ không hề thay đổi, đúng là bọn họ rất yêu thương nàng, nhưng khi gặp phải biến cố lớn, nàng lại là cái đuôi thằn lằn có thể cắt bớt, ở trong cái nhà này, nàng có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc nào.
Nhưng mà, ở trong mắt A Triều, nàng lại là độc nhất vô nhị.
[1] Cha vợ của vua.

Bình luận

Để lại bình luận