Chương 17

: Gặp lại Khương Cảnh Ngữ

“Vương, có thư của Vực Thành gửi tới.”
Sở dĩ vì sao Lăng Hà có thể giữ chức vụ nội vụ đại thần lâu như vậy bên cạnh một người nắng mưa thất thường như Vương là vì hắn ta rất biết nhìn sắc mặt, ít khi làm phiền hắn vào ngay những lúc như này, trừ phi có chuyện rất quan trọng và khẩn cấp. Quân Đình tức khắc không còn hứng đùa giỡn, buông mỹ nhân với đôi mắt đẫm lệ mông lung từ trên đùi ra, cùng Lăng Hà rời khỏi tẩm điện.
Vương đã rời đi cùng nội vụ đại thần, đương nhiên tỳ nữ và thị vệ cũng sẽ không ở lại hầu hạ một nữ nô, họ lần lượt rời khỏi tẩm điện, chỉ để lại một mình Khương Vãn Ly.
Sắc mặt Khương Vãn Ly đỏ bừng, nằm trên mặt đất, chân mềm nhũn dạng ra hai bên, ngón giữa không kìm được thăm dò vào âm đạo, lòng bàn tay đặt lên hoa tâm, dịu dàng xoa nắn, ngón cái cẩn thận đè lên cuống thịt, tay kia xoa dịu cơn ngứa của bầu sữa, ngón cái nhẹ nhàng xoa nắn núm vú đỏ hồng, môi đỏ mềm mại nhẹ phát ra một tiếng rên rỉ yêu kiều.
Giọng nàng dịu dàng phóng đãng, dưới sự vuốt ve bằng chính tay mình, mật ngọt trong suốt trào khỏi bàn tay, núm vú hồng hào phun ra sữa trắng.
“A Ly.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc của nam nhân, Khương Vãn Ly không khỏi mừng rỡ, nhưng sau đó liền biết tất cả hành động của mình đều rơi vào mắt nam nhân thì mặt nàng xấu hổ ửng hồng, cuộn thân thể trần trụi vào trong tấm thảm.
“A Ly, không ngờ thật sự là muội.”
Thương Cảnh Ngữ bế quan tu luyện trên núi Tất Hoa nửa năm. Sau khi xuống núi thì hắn ta mới biết được tin tức Phong Thành thất thủ, vội vàng bay đến Phong Thành cứu người. Nhưng chẳng thấy bóng dáng của một người nào của nhà họ Khương, thế là hắn ta đã đến nơi ở của Nam Vực Vương để thăm dò chút tin tức, không ngờ lại gặp được Khương Vãn Ly, còn chứng kiến cảnh nàng nằm trên mặt đất làm chuyện không thể miêu tả.
“Thương… Thương đại ca… Ta… Ta vừa rồi…”
“Không sao, đại ca cũng không phải là loại người cổ hủ, chỉ là lần sau lúc làm việc này, khụ, nhớ kỹ phải đóng cửa lại.” Mặc dù hai mắt kịp thời nhắm nghiền, nhưng vẫn khó tránh không nhìn được một vài cảnh tượng ướt át kia.
Sắc mặt Khương Vãn Ly càng đỏ hơn, hệt như mông khỉ, ngượng ngùng cúi đầu xuống.
Từ nhỏ Thương Cảnh Ngữ đã xem Khương Vãn Ly như muội muội, thấy muội muội đáng yêu vì xấu hổ mà như sắp vùi người vào lòng đất thì không trêu chọc nàng nữa.
“Khụ, A Ly, ta không cố ý.”
Mặc dù hắn ta vẫn chưa biết được mối quan hệ giữa A Ly và Nam Vực Vương, nhưng khi thấy cả người A Ly trần trụi chờ tại chỗ ngủ của Nam Vực Vương thì đã đoán được ít nhiều.
“A Ly, không nên ở lại chỗ này lâu, ta mang muội đi.”
“Ta không đi.”
Thương Cảnh Ngữ hoàn toàn không tin được Khương Vãn Ly sẽ từ chối.
“Vì sao? Nam Vực Vương tàn nhẫn vô tình, vô cùng biến thái, ở lại bên cạnh hắn thì có lợi ích gì chứ?
“Nếu Thương đại ca mang muội đi thì chắc chắn sẽ kinh động đến Nam Vực Vương, hắn sẽ chuyển người nhà họ Khương đến nơi khác. Chẳng lẽ Thương đại ca không muốn cứu tứ tỷ sao?”
“A Ly biết Ngọc Nhi bị giam ở đâu sao?” Hắn ta có chút kích động.
Khương Vãn Ly gật đầu.
“Tỷ ấy bị giam trong địa lao dưới phủ thành chủ, lối vào địa lao được xây phía dưới hồ nước của vườn hoa ở phủ thành chủ.”
Trước kia thì địa lao này dùng để giam giữ những tên phạm trọng tội, cực ít người biết đến sự tồn tại của địa lao, sau khi Nam Vực Vương đánh hạ Phong Thành thì phát hiện ra nên đã nhốt đám người nhà họ Khương vào đó.

Bình luận

Để lại bình luận