Chương 17

: Tiêu Trạch, cậu muốn bao nuôi tôi sao? – Ném thuốc ức chế đi, làm O mạnh nhất! (phần 3)

Tức giận thì thế nào, anh có năng lực trút giận lên người Tiêu Trạch sao? Hắn tùy tiện gọi một thân thích tới, cũng có thể tiêu hủy xương cốt của anh không còn lại một mống.

Đừng nói là cắt chim trả thù như Đỗ Văn Bân, chỉ cần anh nhéo một sợi tóc của Tiêu Trạch, quay đầu lại cái công ty nhỏ rách nát kia của anh sẽ hoàn toàn xong đời!

“Anh Lạc Minh…” Tiêu Trạch muốn bù đắp cho anh, rồi lại không biết nên bù đắp như thế nào, trong lúc nhất thời nói không ra lời.

“Tôi không giận cậu, tôi cũng không phải người bị phá trinh là muốn chết muốn sống, huống chi người đã phá trinh tôi cũng không phải cậu.” Lạc Minh nhớ tới những chuyện cũ kia liền phát phiền, phất tay đuổi Tiêu Trạch đi: “Cậu mau đi ăn cơm đi, tôi phiền muốn chết, không có tâm trạng nói chuyện phiếm với cậu.”

Tiêu Trạch nhớ tới trong khoảng thời gian này hình như đã nghe không ít người nhắc tới chuyện của công ty Lạc Minh, vội hỏi: “Anh Lạc Minh, anh cần đầu tư không?”

Lạc Minh nhíu mày, thở chậm một hơi, anh thay đổi biểu cảm giống như không có chuyện gì, cười nói: “Như thế nào? Ngủ với tôi một lần, cảm thấy không tệ, muốn bao nuôi tôi?”

Tiêu Trạch muốn nói không phải, nhưng đến khi gần mở miệng lại chần chừ, hắn nhìn gương mặt của Lạc Minh, trong đầu đều là những gì đã xảy ra đêm hôm đó.

Hắn nuốt một ngụm nước miếng vào bụng, ma xui quỷ khiến hỏi một câu: “Có thể không?”

Bầu không khí kỳ quái an tĩnh lại.

Lạc Minh ngoắc ngoắc ngón tay với hắn, ý bảo hắn lại gần.

Tiêu Trạch lại gần.

Lạc Minh giơ tay ôm lấy cổ hắn, ngẩng đầu hôn môi hắn, vội vàng tách ra, sau đó ghé vào tai hắn nói: “Đương nhiên có thể.”

Tiêu Trạch ngừng thở, tim đập như trống, hơi thở của Lạc Minh quét qua cổ hắn, giống như đốt lửa trên da hắn, nóng dữ dội.

”Đi đi, nếu cần thì cứ gọi tôi bất cứ lúc nào.” Lạc Minh lui về phía sau vài bước, xoay người rời đi.

Tiêu Trạch sững sờ nhìn bóng lưng của anh thật lâu thật lâu, mới ngơ ngác bình tĩnh sờ sờ một thoáng dịu dàng trên môi, đêm hôm đó, hình như hắn chưa từng hôn Lạc Minh.

Môi anh thật mềm.

Một khắc Lạc Minh xoay người kia, nét mặt anh lập tức lạnh xuống, anh nổi lên một suy nghĩ ác độc trong đầu, anh sẽ không để cho Tiêu Trạch được sống tốt.

Trước khi rời khỏi trường quân đội, Lạc Minh ném thuốc ức chế mạnh trong túi vào thùng rác —— Về sau anh cũng không cần chạm vào thứ này nữa.

Kiều Quý nói đúng, nếu giả làm A chỉ vì mạnh, vậy thì với tư cách Omega, anh sẽ càng mạnh hơn!

________________

Bình luận

Để lại bình luận