Chương 17

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 17

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

– Sự Cám Dỗ Vô Tình Và Cơn Bão Dục Vọng
Không được! Cậu không thể ở lại đây thêm một giây phút nào nữa. Nếu còn tiếp tục nhìn cô, nhìn cái dáng vẻ mời gọi vô thức này, cậu chắc chắn sẽ lại phạm sai lầm, sẽ lại biến thành cầm thú như hôm qua. Kế hoạch “làm lại từ đầu”, xây dựng hình tượng chàng trai ngoan hiền để lấy lòng cô sẽ tan thành mây khói.
Văn Sâm cắn chặt răng, gân xanh trên trán nổi lên. Cậu đứng phắt dậy, không nói một lời, quay người bước nhanh ra cửa. Cậu phải đi, phải đi ngay lập tức để dội nước lạnh vào cái đầu đang bốc hỏa này.
Nhưng trong mắt Ngôn Hi, hành động bỏ đi đột ngột của cậu lại mang một ý nghĩa hoàn toàn khác. Cô nghĩ cậu ghê tởm cô. Cậu thấy cô mở phim cấp ba, chắc chắn nghĩ cô là loại phụ nữ lẳng lơ, dâm đãng, xem phim sex vào buổi sáng. Cậu khinh thường cô, một cái liếc mắt cũng không muốn nhìn, ghét bỏ mà tránh đi.
“Văn Sâm…” Giọng nói Ngôn Hi run rẩy, hoảng loạn gọi với theo.
Cậu sẽ không hiểu lầm cô chứ? Cô phải giải thích! Cô không phải người như vậy!
“Văn Sâm, đứng lại!”
Cô gái nhỏ giọng nói kiều mị, ấm áp, mang theo vài phần nhu nhược đáng thương, vang lên sau lưng. Văn Sâm nghe mà tiểu huynh đệ dưới háng đau đớn khó nhịn, run rẩy bần bật. Mẹ nó! Cậu cứng đến mức muốn chọc thủng cả quần jean, cô còn gọi cậu lại, là muốn cậu nổi điên, muốn cậu cưỡng bức cô ngay tại đây sao?
Cậu siết chặt nắm tay đến mức khớp xương kêu răng rắc, cố gắng không quay đầu lại, bước chân càng nhanh hơn.
Ngôn Hi thấy cậu không dừng lại, càng thêm luống cuống. “Văn Sâm, tôi không phải cố ý, tôi cũng không biết là cái này… Cậu nghe tôi nói…”
Cô chạy đuổi theo, vì quá gấp gáp, chân trần vấp phải góc thảm trải sàn.
“A!”
Thân mình cô mất đà, lao về phía trước. Văn Sâm nghe tiếng cô kêu, phản xạ tự nhiên nhanh hơn cả lý trí, cậu xoay người lại, dang tay ra.
“Bịch.”
Ngôn Hi ngã nhào vào lòng ngực rắn chắc của cậu. Mùi bạc hà nam tính bao trùm lấy cô. Thân mình cô gái nhỏ mềm mại, thơm tho nằm trọn trong vòng tay cậu. Hai khối cơ thể va chạm. Sự mềm mại của bộ ngực cô ép chặt vào lồng ngực cứng như đá của cậu.
Nhưng điều tồi tệ hơn, hay kích thích hơn cả, là bàn tay cô trong lúc hoảng loạn tìm chỗ bám víu, đã vô tình chụp trúng… hạ bộ đang sưng to như tảng đá của cậu.
Bàn tay nhỏ bé, mềm mại úp trọn lên “cậu nhỏ” đang dựng đứng sừng sững.
Thời gian như ngừng trôi.
Văn Sâm cúi đầu, nhìn chằm chằm vào bàn tay cô đang đặt trên đũng quần mình, không hề chớp mắt. Một tia thanh tỉnh cuối cùng trong đáy mắt hoàn toàn đục ngầu, bị bao phủ bởi một màn sương mù dày đặc của dục vọng đen tối. Cậu đã hoàn toàn đánh mất lý trí. Sợi dây cương kiềm chế con thú dữ đã bị đứt phựt.
Ngôn Hi cũng cảm nhận được thứ cứng ngắc, nóng hổi dưới tay mình. Cô hoảng hồn, mặt cắt không còn giọt máu, vội vàng rụt tay lại như chạm phải than hồng.
“Tôi… tôi tôi… tôi không phải cố ý.”
Cô lắp bắp, muốn lùi lại, muốn thoát khỏi vòng tay cậu. Nhưng đã quá muộn.
Trên TV, bộ phim vẫn đang chiếu đến đoạn cao trào. Tiếng rên rỉ của nữ diễn viên vang lên dồn dập, đầy khiêu khích: “A a a a… ca ca thật nhanh, làm em thật sướng, mạnh một chút, chịu không nổi a a~”
Âm thanh đó như đổ thêm dầu vào lửa.
“Không phải cố ý?” Văn Sâm ngẩng đầu lên, nhìn cô chằm chằm. Tiếng nói u ám, khàn đặc như vọng về từ địa ngục. Ngôn Hi thấy thần sắc đáy mắt cậu thay đổi, giống hệt ánh mắt đáng sợ ngày hôm qua, thậm chí còn cuồng loạn hơn.
“A, tôi… tôi không biết cái đĩa nhạc này là…”
“Chị Ngôn Hi, chị nghĩ em sẽ tin sao?” Văn Sâm khẽ cười một tiếng, nụ cười méo mó, tà mị. Cậu cúi xuống, một tay luồn qua khoeo chân cô, một tay đỡ lưng, bế bổng cô lên kiểu công chúa một cách dễ dàng.
Ngôn Hi hoảng sợ, cuống quýt ôm lấy cổ cậu để không bị ngã. “Cậu làm gì? Thả tôi xuống!”
“Là chị Ngôn Hi một hai đòi giữ em lại, là chị tự dâng mỡ đến miệng mèo, vậy thì đừng hối hận.”
“Tôi nói không phải cố ý, cái đĩa nhạc kia…”
Cô còn chưa kịp thanh minh, Văn Sâm đã sải bước quay lại phòng khách, ném cô cái “phịch” xuống sô pha mềm mại. Ngay lập tức, thân hình cao lớn, nặng nề của cậu đè ập xuống, bao trùm lấy cô, giam cầm cô trong lãnh địa của mình.
“Ưm.”
Ngôn Hi không còn cơ hội để nói nữa. Cái miệng nhỏ nhắn như cánh hoa anh đào của cô bị đôi môi nóng bỏng, hung hãn của nam sinh mạnh mẽ chặn lại, nuốt trọn mọi lời giải thích vào trong bụng.

Bình luận (0)

Để lại bình luận