Chương 17

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 17

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

– Vào Hang Cọp Và Sự Nhầm Lẫn Tai Hại
Đứng trước cánh cửa gỗ mun sang trọng, Trình Niệm Niệm hít sâu một hơi để trấn tĩnh. Cô gõ cửa vài cái nhưng không có tiếng trả lời. Sự lo lắng chiến thắng nỗi ngại ngùng, cô run tay nhập mật mã Hà Viễn đưa.
“Tích –”
Cánh cửa bật mở. Căn hộ chìm trong bóng tối vì rèm cửa được kéo kín mít. Không khí bên trong lạnh lẽo và thoang thoảng mùi thuốc lá lạnh.
Trình Niệm Niệm rón rén bước vào phòng ngủ. Trên chiếc giường lớn màu xám tro, một khối người đang nằm cuộn tròn. Cô tiến lại gần. Lục Diễm đang ngủ say, nhưng hơi thở nặng nề, khó nhọc. Một cánh tay rắn chắc, màu lúa mạch thò ra khỏi chăn, buông thõng bên mép giường.
Cô nhẹ nhàng đưa tay lên sờ trán anh. Nóng rực.
“Lục Diễm… Lục Diễm…” Cô lay nhẹ vai anh. “Dậy uống thuốc đi anh, người anh nóng quá…”
Lục Diễm đang chìm trong cơn mê sảng. Trong giấc mơ của anh, cô gái nhỏ ấy lại xuất hiện. Cô đang ở đây, bên cạnh anh, mùi hương hoa sơn chi ngọt ngào bao vây lấy anh. Cô mềm mại, ướt át, rên rỉ dưới thân anh, cầu xin anh yêu thương.
Anh cảm nhận được một bàn tay mát lạnh chạm vào da thịt mình, xoa dịu cơn nóng thiêu đốt. Anh nặng nề mở mắt. Trước mắt anh là một bóng hình mờ ảo, lắc lư. Đôi môi anh đào đóng mở, nói gì đó mà anh nghe không rõ.
Đầu óc Lục Diễm quay cuồng, ranh giới giữa thực và mơ bị xóa nhòa. Đây là giấc mơ sao? Hay cô ấy thực sự đang ở đây?
Dục vọng bị kìm nén, cộng hưởng với cơn sốt cao khiến lý trí anh đứt đoạn. Anh không muốn suy nghĩ nữa. Nếu là mơ, anh muốn giấc mơ này kéo dài mãi mãi.
Đột ngột, anh vươn tay ra, rắn chắc như gọng kìm, túm lấy vòng eo nhỏ nhắn của người trước mặt. Anh dùng sức kéo mạnh, xoay người đè cô xuống giường.
“A…” Trình Niệm Niệm chưa kịp phản ứng đã thấy trời đất quay cuồng, lưng chạm xuống đệm êm ái, và ngay sau đó, một thân hình nóng hực như lửa đè nặng lên người cô.
Lục Diễm không cho cô cơ hội nói chuyện. Anh cúi xuống, hung hăng lấp kín đôi môi đang định thốt lên lời từ chối. Nụ hôn không còn dịu dàng như hôm trước, mà mang đầy tính chiếm hữu, cuồng bạo và đói khát.
Đầu óc Trình Niệm Niệm trống rỗng. Hơi thở nóng rực của anh, mùi nam tính nồng nàn bao trùm lấy cô khiến cô quên mất việc phải chống cự. Đầu lưỡi anh thô bạo cạy mở hàm răng cô, xông vào càn quét, cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ bé của cô mà mút mát, day nghiến.
Đây là một nụ hôn ướt át, tràn đầy tình dục. Anh ép cô nuốt lấy nước bọt của mình, ép cô hòa vào nhịp điệu điên cuồng của anh. Bàn tay to lớn của anh luồn vào trong áo, thô bạo xoa nắn bầu ngực mềm mại, khiến hai đầu nhũ hoa cương cứng lên vì kích thích. Bàn tay kia trượt dọc xuống eo, hông, rồi luồn vào trong váy, vuốt ve cặp đùi thon dài.
“Ưm a….. Lục Diễm… anh sốt…”
“Niệm Niệm…” Anh thì thầm, giọng khàn đục, đôi mắt đỏ ngầu nhìn cô. “Anh muốn em… Muốn đến phát điên rồi…”
Côn thịt nóng rực, cứng ngắc của anh cọ xát vào đùi non của cô qua lớp quần lót, báo hiệu một sự xâm lược sắp tới. Trình Niệm Niệm run rẩy, cả người mềm nhũn, một cảm giác ướt át lạ lùng bắt đầu len lỏi nơi tư mật. Cô biết, mình không thể thoát, và sâu thẳm trong lòng, cô cũng không muốn thoát.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận