Chương 17

“Vâng.”

Lưu Hoành Dật tiếp điện thoại, anh ta quay đầu, che ống nghe lại nói.

“Lão đại, Điền Yên kia gọi cảnh sát, nói anh cầm tù cô ta.”

Bàng Kinh Phú mở mí mắt, đồng tử tràn ngập mực đen dày đặc.

“Hách Thanh.”

“Ở đây!” Phó Hách Thanh đang ngây người hoàn hồn lại.

“Đưa những người thẩm vấn xong đến chung cư của tôi.”

“Được.”

Tuy Phó Hách Thanh không hiểu mục đích của việc này. Anh kiêng kỵ nhất là động thủ trên lãnh thổ của mình chứ đừng nói đến nhà mình.

Nghe thấy tiếng cửa mở, Điền Yên trong phòng ngủ nhanh chóng vén chăn lên che ngực, chiếc khăn khó lắm mới che được cảnh xuân chứ không che được hai viên anh đào trên ngực cô.

Bàng Kinh Phú đang ngồi trên ghế sô pha, ngoài cửa truyền đến tiếng châm thuốc.

“Lăn ra đây!”

Giọng nói gầm nhẹ mang theo vài phần lạnh lẽo, hiển nhiên ở đây chỉ có hai người bọn họ.

Điền Yên dùng hai tay che ngực, chân trần chậm rì rì đi từ phòng ngủ đến chỗ anh.

Anh ném bật lửa lên bàn, gác chân lên đùi, chống khuỷu tay lên tay vịn sô pha, hai ngón tay kẹp điếu thuốc đưa lên miệng.

Làn khói nhẹ bồng bềnh giữa điếu thuốc, làn sương trắng đọng lại bao phủ khuôn mặt phẫn nộ của anh.

Sương mù không thể làm dịu cơn giận, trong mắt anh không có chút thiện ý nào. Điền Yên nơm nớp lo sợ như đang bước đi trên dây, mỗi hành động của cô đều có nguy cơ mất mạng, cô cũng không biết mình sẽ chết vì hành động nào.

“Gọi cảnh sát?”

Điền Yên cắn môi dưới, vẻ mặt nan kham(*).

(*): lòng không chịu nổi

“Gọi cảnh sát sao không nói tôi tàng trữ súng. Tại sao cô lại cố tình nói tôi đang cầm tù cô?”

“Tôi chỉ muốn ra ngoài, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ tố giác anh.”

“Không phải cô nên nói với tôi là muốn ra ngoài sao? Tại sao một hai phải báo cảnh sát, tôi nên nói cô ngu xuẩn hay quá thông minh đây?”

Anh rít một hơi, lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, sau đó chậm rãi thở ra. Anh ăn mặc chỉnh tề, bộ dáng điềm tĩnh và tao nhã, giống như sự bình yên trước cơn bão.

“Tôi ghét nhất người khác có những hành động nhỏ sau lưng tôi. Cô có biết cuối cùng họ sẽ thế nào không.”

Bàn tay cầm điếu thuốc, tựa lưng lên ghế sô pha, tư thế tư thái tự tại mà tùy ý. Chiếc áo sơ mi dài tay của anh được xắn lên, để lộ cổ tay rắn chắc khỏe khoắn. Tàn thuốc mảnh mai đung đưa nhẹ nhàng giữa những ngón tay, khói bụi rơi xuống cũng mặc kệ.

Đôi mắt Điền Yên dần dần đỏ hoe, chóp mũi mượt mà được phủ một lớp phấn hồng.

Ngón tay cô nắm chặt trước người, đào ra dấu trăng lưỡi liềm trên tay. Cô đang mang một chiếc thắt lưng treo màu trắng, mặc quần jean, giống như một bông hoa nhài trắng tinh khiết.

“Tôi không muốn chết……”

“Chà, đây là lời nói thật nhỉ.”

“Lão đại!”

Phó Hách Thanh đẩy cánh cửa hé mở, một tay kéo một nam thanh niên từ bên ngoài vào, theo sau là Nham Oanh. Cậu ta đút hai tay vào túi, nhìn người phụ nữ bên trong với ánh mắt tò mò.

Tay của người đàn ông bị trói sau lưng, mặt mũi bầm dập, mắt bị đánh sưng lớn nhỏ không đồng nhất, khóe miệng chảy máu.

Để ngăn anh ta đem máu vào căn hộ, Phó Hách Thanh còn đặc biệt lau chùi cho anh ta trước khi bước vào, bên phải gương mặt bị xoa xoa tất cả đều là vết máu.

Anh ta chật vật cúi người xuống, bị kéo vào trong. Khi anh ta ngẩng đầu lên, trong con ngươi của Điền Yên hiện lên một sự run rẩy không dễ phát hiện.

Lý Hanh, một đồng nghiệp mới nhập chức ba tháng trước, bọn họ còn từng chào hỏi qua ở tiệc chào mừng.

Hiển nhiên, Lý Hanh cũng nhận ra cô, nhưng ánh mắt anh ta chỉ lướt nhanh qua phía cô. Anh ta bị ném vào phòng khách, đầu gối bị nện xuống, kiệt sức quỳ trên mặt đất, cúi xuống thở hổn hển.

“Người này không có tin tức hữu dụng nào, hắn mới gia nhập Ngân Quang Đường ba tháng trước, súng ống đạn dược tàng trữ nơi nào cũng không biết, hắn tin tưởng chắc chắn ở đó không có người nằm vùng.”

Bàng Kinh Phú cười đến run vai, tiếng cười quái dị khiến lông tơ của người khác dựng đứng.

“Bản thân hắn không phải là người nằm vùng sao? Đương nhiên hắn cảm thấy mình không nằm vùng rồi.”

“Tôi không phải, tôi không phải!”

Lý Hanh hoảng loạn lắc đầu: “Anh ơi, tôi rất cần tiền nên mới gia nhập Ngân Quang Đường, mỗi tháng họ cho tôi hai vạn tiền lương! Tôi còn nuôi con gái nhỏ, bọn họ kêu tôi làm gì thì tôi làm cái đó. Tôi tuyệt đối không có làm phản!”

Bình luận

Để lại bình luận