Chương 17

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 17

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Lạc Ngôn Phong nghe Dung Cẩn nói xong liếc mắt nhìn Phó Quân một cái, lại nhìn Dung Cẩn một cái, ánh mắt càng lúc càng hứng thú: “Không hỏi anh muốn tặng em gì sao?”
Dung Cẩn thuận thế mà hỏi: “Gì vậy?”
Lạc Ngôn Phong lấy một cái hộp từ ghế sau đưa cho cô: “Mở ra xem xem.”
Dung Cẩn nghi hoặc mở hộp ra, chỉ thấy bên trong có một con mèo Ba Tư mắt xanh trắng muốt, đáy mắt không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc, “Oa” một tiếng: “Thật xinh đẹp!”
Khóe môi Lạc Ngôn Phong cong lên: “Thích không?”
Dung Cẩn “ừ” gật đầu hai cái, sống hai đời, cho dù cô muốn gì sẽ có cái đó, nhưng vẫn không chút kháng lực nào đối với tiểu thiên sứ mềm như nhung này.
Lạc Ngôn Phong một tay lái xe, một tay chống cằm, đáy mắt ý cười càng nhiều, ánh mắt ôn nhu nhìn Dung Cẩn đến kỳ cục. Thích mèo, điều này cũng giống.
Xem ra, nàng thơ của anh ta thật sự cũng theo anh ta xuyên qua.
Trong một chiếc xe khác gần như chạy song song, Lý Thiến Như vẻ mặt ân cần nhìn anh, nói với Phó Quân: “Anh Phó Quân, anh xem, Cẩn tiểu thư và Lạc thiếu gia trai tài gái sắc, rất xứng đôi!”
Phó Quân ánh mắt sâu thẳm nhìn hai người chuyện trò vui vẻ một cái, môi mỏng mím chặt, không trả lời, mu bàn tay trắng nõn đặt trên ghế da nắm chặt lộ ra gân xanh.
“Anh Phó Quân, anh sao vậy?” Lý Thiến Như lại hỏi. Phó Quân đột nhiên hoàn hồn, thu hồi tầm mắt trên mặt Dung Cẩn, lạnh nhạt nói: “Không có gì.”
Anh đang cố gắng để mình không nghĩ tới bộ dáng nam nữ cười cười nói nói tự nhiên trên một chiếc xe khác, nhưng hình ảnh kia cứ không ngừng chui vào trong đầu anh.
Trường học của Lý Thiến Như khác với Phó Quân, cộng thêm tốc độ lái xe của Lạc Ngôn Phong và Phó Hoài An cũng khác nhau, cho nên Phó Quân và Dung Cẩn không đến trường cùng một lúc.
Mà sau khi anh đến trường, lúc vào lớp, lại phát hiện Lạc Ngôn Phong đang ngồi ở vị trí của mình, mà Dung Cẩn thì đang ngồi dựa vào tường vừa nói vừa cười trò chuyện.
Nhìn từ góc độ của anh lại giống như Lạc Ngôn Phong đang vây Dung Cẩn vào tường, ôm vào trong ngực.
Rốt cuộc là có bao nhiêu chuyện, dọc đường đi còn nói không hết?
Phó Quân cảm thấy hiện tại anh nên có phong độ đi ra ngoài đứng một lát, chờ hai người trò chuyện xong mới đi vào.
Nhưng chân vẫn không nghe lời mà đi tới trước mặt hai người.
Lạc Ngôn Phong giật mình, đứng dậy nói: “Anh đi trước, tan học chúng ta có về cùng nhau không?”
Phó Quân Tâm không hiểu sao có chút lo lắng.
Dung Cẩn nói: “Không cần đâu anh Ngôn Phong, lúc về cô gái kia hẳn là sẽ không bỏ lỡ xe của trường, em sẽ không làm phiền anh.”
Trái tim đang treo lơ lửng hạ xuống.
“Bé ngốc.” Lạc Ngôn Phong xoa xoa đầu Dung Cẩn: “Còn nói sợ làm phiền với anh sao, vậy có thời gian anh đón em đi chơi nhé?”
Dung Cẩn gật đầu, cười nói: “Được.”
Tâm trạng Phó Quân vừa mới thả lỏng lại trở nên phiền não.

Bình luận (0)

Để lại bình luận