Chương 170

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 170

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Cảnh tượng giống như ai đó mạnh mẽ chọc que diêm vào lỗ kim, không màng tới những thứ cản trở. Loại kích cỡ không tương xứng khiến cả hai người đều đau. Phía dưới bị căng ra, cảm giác như sắp tan vỡ khiến Chi Đạo không ngừng hô hấp dồn dập.
Minh Bạch xoa âm đế của cô, muốn xin ít nước để con thuyền dễ bề đi lại. Sau đó anh lại tiếp tục tiến về phía trước, cẩn thận chen vào.
Hai năm không đụng chạm da thịt, cảm giác vừa xa lạ vừa thân thiết luôn khiến hai người nhộn nhạo.
Thiếu niên đè thấp eo, để cẳng chân của Chi Đạo ép sát vào đùi mình, bành rộng hai chân cô ra, dùng tư thế tốt nhất để đón nhận anh. Minh Bạch nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Chi Đạo, hàng mi dài động lòng người.
Lời nói đứng đắn tự nhiên, ngữ điệu bình đạm.
“Chị gái thật hư.”
Bàn tay chống trên giường, anh tàn nhẫn cắm vào một nửa.
“Lại làm anh đau.”
Trên miệng vẫn nức nở than khóc, nhưng thân thể thành thật của Chi Đạo vẫn theo bản năng chảy ra thật nhiều nước, ra sức đón nhận anh.
Thời khắc Minh Bạch phản công.
Bắt đầu.
/
Dáng người của Minh Bạch thuộc về kiểu khi mặc quần áo thì nhìn có vẻ cao gầy thư sinh, không có sức mạnh gì. Nhưng hiện tại anh đã cởi hết quần áo ra, vòng eo rắn chắc, đường cong cơ bắp căng chặt. Một vết sẹo nhỏ càng làm tăng thêm dã tính trên người anh.
Cơ bụng mạnh mẽ, cho dù đang tàn nhẫn thọc vào rút ra nhưng vẫn giữ được mỹ quan.
Giai đoạn này, Minh Bạch chỉ dùng tốc độ ra vào bình thường, để Chi Đạo từ từ thích ứng, còn thổi khí nóng bên cổ cô như yêu thổi khí.
Cảm giác đau đớn đã dần lui xuống, tình ý dâng lên mang theo cả dục vọng khô nóng. Điểm mẫn cảm của Chi Đạo lại bị Minh Bạch khai quật một lần nữa. Các mặt đều bị anh nhẹ nhàng chậm chạp kích thích, cơ thể phập phồng theo tiết tấu của thiếu niên, càng lúc càng thoải mái, đùi càng ngày càng mỏi.
“Thích ứng rồi?” Minh Bạch nhẹ giọng hỏi cô.
Chi Đạo dại ra nhìn anh.
Cái gì?
Thiếu niên vươn tay che môi cô lại, tinh tế hôn lên cổ cô, giọng điệu ôn hòa ưu nhã.
“Câu hỏi điền vào chỗ trống làm rất tốt.”
Minh Bạch chậm rãi thẳng eo, bóp chặt eo cô, eo mông cùng lúc dùng lực.
“Vậy chúng ta bắt đầu làm cả đề.”
Chi Đạo còn không kịp nghĩ kĩ về ẩn ý trong lời nói của thiếu niên, Minh Bạch đã đột nhiên tiến vào hết toàn bộ. Anh kéo chân cô rộng ra hết cỡ, thô bạo thọc vào rút ra. Sau 2 năm, bất luận là thể trạng, tốc độ hay lực độ của thiếu niên đều tiến bộ vượt bậc. Động tác càng lúc càng dã man, giống như hoá thành mãnh thú vồ vập lấy cô, mạnh mẽ vượt rào chui sâu vào trong. Đây không còn là làm tình nữa, đối với Minh Bạch đây là một cuộc chinh phạt. Anh là kẻ khống chế mang dã tâm bừng bừng, như vị quân vương sát phạt, không từ thủ đoạn, khí thế hùng hổ doạ người, xâm lược mảnh đất trong cơ thể Chi Đạo, hoành hành khắp nơi, chỉ đợi cô ngoan ngoãn đầu hàng, dâng hiến lãnh thổ, chờ anh cắm cờ xưng vương.
Chi Đạo làm sao có thể đối phó với thiếu niên đang hoá mãnh hổ hùng sư này, chỉ cố gắng dùng sức vỗ lên đùi anh, vùi đầu vào trước ngực anh, nhỏ giọng khóc nức nở. Bụng nhỏ run rẩy một hồi tiếp một hồi, hai đùi nhức mỏi, âm đạo cũng bắt đầu run rẩy, khoái cảm thẳng tắp bay lên.
“Minh Bạch…” Chi Đạo hàm hồ gọi tên anh.
Có lẽ là bị ảnh hưởng bởi động tác kịch liệt của thiếu niên mà giọng cô cũng run rẩy không rõ: “Chậm… Hu hu… Lui lại chút… Không cần, sâu quá… ưm…” Những lời còn lại bị đâm đến nuốt ngược lại cổ họng, chỉ còn tiếng khóc bất lực nho nhỏ.
Minh Bạch đã hoàn toàn sa vào tình dục, không nghe thấy bất kỳ âm thanh quấy nhiễu nào khác.
Chi Đạo chảy nước ồ ạt, âm đạo trơn trượt co bóp, dòng nước vừa chảy ra lại bị thiếu niên tuyệt tình chặn lại rồi đẩy ngược vào trong. Minh Bạch kéo cẳng chân của cô đặt đối diện đùi anh, tiếp tục chọc vào thật sâu thật mạnh. Chi Đạo nắm lấy cánh tay anh, cố nén lắm mới không bật khóc thành tiếng. Khoái cảm cực hạn khiến Chi Đạo sinh ra ảo giác sắp chết vì sung sướng, mông cô không ngừng run rẩy, điểm mẫn cảm và cổ tử cung đã bị quy đầu xâm phạm mấy lần. Những nơi đó như chốt mở dây thần kinh, một lần đâm vào là một lần khuấy động mọi tri giác. Quá sâu, quá mạnh! Chi Đạo khóc lóc hừ hừ, không ngừng đẩy eo anh, muốn anh dừng lại.
Minh Bạch đè cái gáy cô lại, dùng nụ hôn mê hoặc cô, dịu dàng hoá giải mọi kháng cự của cô. Đầu lưỡi giao triền, đầu óc nở hoa, dịu dàng thắm thiết. Hạ thân vẫn còn bị xâm phạm kịch liệt, Minh Bạch thẳng lưng thọc vào rút ra. Gương mặt Chi Đạo đỏ bừng, khoảnh khắc bị anh đột nhiên đẩy đến cực hạn, vẻ mặt cô hoảng hốt, giống như đứa ngốc, hai mắt vô hồn, mờ mịt vô thố. Dường như cô đã trở về ngày đó của hai năm trước, cũng bị anh thao ngây dại, như có một mũi tên đặt bên huyệt Thái Dương, con mồi đã trong tầm ngắm.
Linh hồn như muốn thoát khỏi thân thể.
Cuối cùng Chi Đạo cũng không nhịn được nữa, bật khóc, hạ thể không ngừng run rẩy. Đầu tiên là chỉ là vài tiếng hừ hừ, sau đó là la hét, cuối cùng biến thành cầu xin, luôn miệng nói từ bỏ.
Thì ra động vật họ mèo nhìn thì dịu ngoan kia lại là con sư tử hung ác. Dưới giường thì diễn vai đáng thương. Ở trên giường thì chính là chủ nhân mà cô không thể từ chối. Thiếu niên hoàn toàn không có chút mềm lòng, chỉ nghĩ thao ngất cô, khiến cô không nói lên lời, khóc lóc thảm thiết.
Chi Đạo không chịu nổi, lại khóc nháo một lần nữa, lần này Minh Bạch cắn lên cổ cô.
Chú sư tử trẻ tuổi thành công khiêu chiến sư tử đầu đàn, sau đó sẽ cắn chết toàn bộ sư tử con trong đàn, rồi khiến cho sư tử cái động dục. Sư tử mẹ mất con cộng thêm bị đau sẽ chống cự kịch liệt, lúc đó sư tử đầu đàn mới lên chức sẽ cắn cổ chúng, khiến chúng cảm thấy tính mạng bị uy hiếp mà an tĩnh lại.
Chi Đạo chỉ cảm thấy hơi thở nam tính trên cổ giống như một thanh đao sắc. Tuy rằng anh cắn rất nhẹ, nhưng cả người cô vẫn run rẩy, kinh sợ không thôi.
Cứ như vậy, thiếu nữ lại bị Minh Bạch đổi tư thế, quỳ trên mặt đất, véo thắt lưng, mạnh mẽ bắt đầu một màn xâm lược mới. Eo cong đến sắp bị bẻ gãy, Chi Đạo nắm chặt lấy khăn trải giường, đau khổ xin tha dưới thân ’em trai’.
Bị làm đến ngẩng cổ, thần kinh thác loạn, hồ ngôn loạn ngữ.
Lời nói đến bên miệng biến thành những tiếng ưm ư, giọng nói cũng run rẩy.
“Từ bỏ…”
“Minh Bạch.”
“Anh trai.”
“Anh trai.”
“Ông xã.”
Minh Bạch bất ngờ ngừng lại một chút, rồi lại tiếp tục đâm vào, hạ giọng mê hoặc bên tai cô: “Em vừa gọi anh là gì cơ?”
Chi Đạo nức nở, ôm lấy cổ anh, đáng thương vô cùng.
“Ông xã, từ bỏ.”
Minh Bạch thở mạnh một tiếng, nâng chân cô lên, càng ra sức xâm lược, tăng tốc đâm mạnh vào chỗ sâu nhất, khiến cơ thể thiếu nữ run rẩy.
Chi Đạo muốn mạng của anh sao? Cho cô. Cho cô hết.
Một giọt cũng không để lại cho chính mình.
Chi Đạo cắn mu bàn tay, bầu ngực run run, thịt trên đùi cũng run run, mông bị anh ấn bẹp một mảng rồi lại đàn hồi. Minh Bạch hưởng thụ vẻ mặt động tình của cô, hưởng thụ hang động quá mức thoải mái của cô.
Chi Đạo là người con gái đầu tiên của anh.
Cũng là người con gái cuối cùng của anh.
Tinh dịch bị anh bắn vào từ nửa giờ trước vẫn còn sót lại trong tiểu huyệt, theo động tác cắm vào rút ra cuối cùng của Minh Bạch, phun tung toé trên sàn nhà.
Tiếng khóc la và âm thanh thọc vào rút ra vang lên hết đợt này đến đợt khác.
Đến khi tới giới hạn, Minh Bạch nắm lấy cổ tay Chi Đạo, đè bụng nhỏ của cô lại, rót hết tất cả tinh dịch vào hang động của cô.
Trên phương diện ‘vui vẻ’ này, Chi Đạo vĩnh viễn là thủ hạ bại tướng của Minh Bạch.
Khi rút ra, Minh Bạch vẫn còn hơi không hài lòng.
“Nếu không phải ngày mai còn phải đi học…”
Minh Bạch ôm lấy Chi Đạo đã bị đánh tan tác, khẽ hôn lên gương mặt và sườn cổ cô.
Trong mắt toàn là chờ mong.
Nói với Chi Đạo:
“Cuối tuần có hai ngày nghỉ ngơi.”

Bình luận

Để lại bình luận