Chương 170

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 170

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Hắn kéo tay cô đặt lên đũng quần đã phồng lên, biểu tình cực kỳ ủy khuất: “Vậy tôi phải làm sao bây giờ?”

“Liên quan cái rắm gì đến tôi.”

Cô không chỉ nói tục, còn vươn chân đạp hắn, nhìn thấy cái quần mình mới mặc bây giờ lại mặc trên người Lam Đà.

Lam Đà nhìn ra ý đồ của cô liền vội vàng lui về phía sau hai bước, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đánh chết tôi cũng sẽ không mặc váy nữa đâu.”

Vân Tô Tô hít hít mũi, hừ một tiếng rồi lấy chiếc váy xếp ly mặc vào, khoác áo khoác thể thao, lúc đi ra ngoài thì thấy Trịnh Nghị vừa cúp điện thoại xong.

“Mẹ em muốn đến đây, tôi đã cho mẹ địa chỉ, đi tắm trước rồi thu dọn một chút.”

Hắn vội vàng đẩy cô vào phòng tắm.

“Mẹ tôi thôi mà, tôi không tắm thì làm sao? Cũng không phải bà ấy không nhận ra tôi.”

Trịnh Nghị không cho cô cơ hội phản bác, tự mình cởi quần áo của cô: “Mẹ em nói muốn tới xử lý tôi, tôi phải tắm rửa cho em trước.”

Lòng bàn tay khẩn trương của hắn sắp đổ cả mồ hôi, trong bồn tắm đầy nước ấm, hắn cẩn thận lau người cho cô.

Ba người đàn ông không thể đều ở trong khách sạn, Trịnh Nghị có ý đồ muốn đuổi bọn họ ra ngoài, hai người kia cũng không vui.

Quý Đỗ thẳng thắn nói: “Cậu muốn là người đầu tiên gặp mẹ vợ đúng không? Đừng tưởng rằng bọn tôi không biết cậu có chủ ý gì, nếu như mẹ Vân Tô Tô thừa nhận thân phận của cậu, vậy bọn tôi sẽ không có cơ hội, cậu có nói cái gì tôi cũng sẽ không để cho cậu một mình ở lại khách sạn!”

“Đúng vậy, Tiểu Vân Nhi em nói xem đúng không? “Lam Đà bỗng nhiên có chủ ý: “Nếu không bây giờ em chọn đi, xem bọn tôi ai có thể ở lại cùng em. ”

“Không biết.” Cô mặc áo choàng tắm đi vào phòng ngủ, rõ ràng là không muốn trả lời.

Ba người ngồi trên sô pha tức giận nhìn nhau, nín thở chờ xem mẹ cô đến sẽ chọn ai, được mẹ vợ ưng ý là đã thành công một nửa rồi.

Từ thành phố bên cạnh đi tới đây không quá một tiếng đồng hồ, Viên Nghi gọi điện thoại tới nói là đã đến, Trịnh Nghị đứng dậy đi mở cửa, hai người phía sau đều vội vàng đuổi theo.

Hắn mở cửa phòng khách sạn ra thấy trên hành lang có hai người, một người phụ nữ trung niên đi về phía hắn, nghiêm túc cúp điện thoại. Phía sau bà còn có một nam sinh đội mũ đeo khẩu trang, trong phút chốc nhìn thấy Trịnh Nghị liền trực tiếp nhấc chân lao tới.

“Trịnh Nghị mày là tên khốn kiếp, lão tử tìm camera giám sát tới đây, Vân Tô Tô đâu!”

Là giọng nói của Hứa Tân, hắn cởi mũ ra, còn chưa kịp nói tiếp, người phụ nữ phía sau đã nghiêm khắc mở miệng.

“Cậu tìm con gái tôi để làm gì?”

Bà đi tới trước cửa liền phát hiện bên trong khách sạn còn có hai nam sinh, trong nháy mắt kinh hãi biến sắc.

“Các người bắt cóc con gái tôi vào khách sạn làm gì?”

Trên bàn ăn là một bầu không khí im lặng đáng sợ, Vân Tô Tô khoanh chân ngồi trên ghế, bị Viên Nghi vỗ đùi một cái.

“Mặc váy không được ngồi như vậy, ngồi thẳng lên!”

Cô yên lặng bỏ chân xuống, cúi đầu đung đưa hai chân, không để ý đến biểu tình khẩn trương của bọn họ.

Viên Nghi khoanh tay hỏi: “Nói đi, hôm nay nhất định phải giải thích cho tôi, đừng dùng những lời ngây thơ kia lừa gạt tôi, các người cũng đều đã trưởng thành, sinh viên đại học muốn làm chuyện gì trong lòng tôi rất rõ ràng, ai đã phát sinh quan hệ với con gái tôi?”

Trong lúc nhất thời, bốn người đều muốn mở miệng, muốn nói lại thôi nhìn thoáng qua Vân Tô Tô, cô hung dữ trừng mắt nhìn bọn họ, đôi mắt to tròn ngấn nước hoàn toàn không thể biểu lộ ra được sự hung ác, cảnh cáo bọn họ không được nói lung tung.

Trịnh Nghị gật đầu nói trước: “Con, dì à, là con đã phát sinh quan hệ với Tô Tô.”

Một câu vừa nói ra, ba người ngồi xung quanh đều trừng mắt nhìn hắn.

“Trịnh Nghị, cậu…cậu!” Lam Đà cắn răng, quay đầu lại nghiêm túc nói: “Dì, con thật sự thích Tô Tô, dì đừng nghe cậu ta, cậu ta căn bản không có cùng Tô Tô phát sinh quan hệ! Cậu ta chính là muốn lừa gạt dì, sau đó liền quang minh chính đại cùng Tô Tô bên nhau!”

Viên Nghi nhìn thoáng qua con gái ngồi bên cạnh mình đang cúi đầu: “Con nói xem! Đã xảy ra chuyện gì?”

Vân Tô Tô ngẩng đầu, bĩu môi.

“Bọn con, chỉ là đến khách sạn học bài.”

“Con xem mẹ là người dễ bị lừa như vậy hả? Nói thật cho mẹ!”

Lâu lắm rồi cô không nghe thấy giọng nói nghiêm túc như vậy quở trách mình, đột nhiên cảm thấy tủi thân, hốc mắt chua xót, nước mắt mơ hồ tràn ngập bên trong con ngươi.

Quý Đỗ nóng nảy: “Dì à, dì đừng hung dữ với cô ấy, Tô Tô nói không sai, bọn con đúng là đến khách sạn kèm nhau học tập, hôm nay là chủ nhật nên trường không mở cửa. ”

“Im hết cho tôi! Cả một đám các người đều muốn lừa tôi sao? Tôi đã nghe rõ ràng trong điện thoại rồi.” Cô lo lắng cầm mép váy nói: “Bọn con, chỉ là đang đùa giỡn mà thôi, mẹ đừng tức giận.”

Viên Nghi đã sớm tức giận tới choáng váng, vỗ bàn đứng dậy, kéo cánh tay cô: “Đi theo mẹ, mẹ phải đi chuyển trường cho con.”

“Đừng, đừng a dì ơi!” Hứa Tân đứng dậy muốn ngăn cản cô liền bị Viên Nghi hất tay hắn ra, chỉ vào bọn họ.

“Cậu nhìn xem bộ dạng các cậu như thế nào hả, trên mặt đều là vết thương, nếu nói các cậu là học sinh ngoan, tôi tin làm sao được, cậu tên là Trịnh Nghị đúng không, Lam Đà này tôi cũng đã gặp qua, tôi có nói qua học đại học tôi cho phép được yêu đương, nhưng tôi cũng không cho phép nhiều nam sinh như vậy vây quanh con gái tôi! Cậu sẽ làm gì với con bé, chẳng lẽ tôi không biết sao!”

Giọng nói bén nhọn của bà trách mắng, giẫm lên đôi giày cao gót túm lấy Vân Tô Tô đi ra ngoài, bọn họ không dám ngăn cản, cũng không biết có thể dùng lý do gì đi ngăn cản.

Bình luận (0)

Để lại bình luận