Chương 170

Ngay khi cô đang chờ chết, Lê Dạ Thần đột nhiên buông tay ra.
Cảm giác trên cổ buông lỏng, Dạ Tuyết Tịch lập tức hít từng ngụm lớn không khí trong lành.
Dạ Tuyết Hi vội vã ra khỏi phòng như thể chạy trốn. Dọc đường lảo đảo vấp ngã, cô đi đến gara để xe sang trọng siêu lớn ở tầng trệt.
Lấy chìa khóa ra, tiện tay khởi động một chiếc xe.
“Tiểu thư, để chúng tôi lái xe cho cô ” Vệ sĩ đi tới.
Nhưng Dạ Tuyết Hi đã sớm ngồi vào trong xe, tự mình khởi động.
Đám vệ sĩ hoảng sợ, vội vàng báo với Lê Dạ Thần, không nghĩ tới anh cái gì cũng không nói, chỉ cười cười. Chỉ có bản thân anh biết rằng trong nụ cười đó tràn ngập chua xót.
Đây là người phụ nữ đầu tiên và cũng là duy nhất anh thực sự thích khi đến thế giới này… Không biết tại sao, có lẽ là nhất kiến chung tình… Có lẽ là do sự ngây thơ của cô khi lần đầu tiên đến thế giới này …
“Chết tiệt…” Nhưng khi nghĩ đến cô, anh lại không yên tâm. Lê Dạ Thần tức giận tiện tay quét sạch, những người hầu xung quanh liền tan thành mây khói. Những người hầu này đều là nhân vật trong thế giới này, ở trong mắt anh căn bản chết cũng không có gì đáng tiếc.
Nghĩ đến Dạ Tuyết Hi rời đi, anh lại vô cùng luyến tiếc, còn có lo lắng.
Một mình cô sao có thể tồn tại trong thế giới này? Ra ngoài gặp phải kẻ xấu có thể trốn thoát không?
Nỗi bất an trong lòng càng lúc càng mãnh liệt. Anh cũng từng muốn rời đi nhưng không biết vì sao, dường như anh đã bị tước đi rất nhiều ký ức, không còn biết mình đã ở đây bao lâu, nhà thực sự của mình ở nơi nào, chứ đừng nói đến việc làm thế nào để thoát ra. Anh chỉ biết rằng sau khi đến thế giới này, trở thành một nhà kinh doanh nho nhỏ. Nhưng anh dường như rất giỏi kinh doanh, rất nhanh chóng liền tạo dựng được chỗ đứng cho mình trong đế chế trò chơi, dần dần trở thành địa vị hiện tại.
Nhưng những thứ tiền tài, quyền lực và du͙c vọng này không còn là thứ mà Dạ Tuyết Hi muốn nữa … Và anh cũng biết rằng những gì các giáo viên ở trường của Dạ Tuyết Hi nói nhất định là sai sự thật. Trở thành “hoa khôi học đường” thực ra chẳng khác gì trở thành một món đồ chơi cấp cao hơn… bọn họ vốn chẳng thể thoát ra được…
Ở bên kia, Dạ Tuyết Hi lái chiếc xe sang trọng nhất chạy trên đường phố. Không mục đích, không biết đi về đâu. Đột nhiên có chút nhớ nhung. Rõ ràng chỉ mới rời đi nửa ngày…

Bình luận

Để lại bình luận