Chương 171

Gần đèn thì rạng mà, tính tình Lam Hạc rấttốt, lại xử sự quả cảm quyết đoán.
Ôn Trạm đồng ý, hắn nhoẻn miệng cười gật đầu với Lam Hạc, sau đó xoay người thay vợ mình chiêu đãi khách quý, xuống ßếp đơm rượu bày đồ ăn.
Mà Lam Hạc lại nhìn ra Kế Oanh Nhi có vẻ sợ lão g͙ià nhà mình, tiểu cô nương vừa co rúm vừa câu nệ, chỉ cần một ánh mắt của Cung Túc Vũ đảo qua thì Oanh Nhi đã cứng đờ như người gỗ.
Vì thế Lam Hạc lập tức lớn phát từ bi thả cho nàng đi chơi “Oanh Nhi gặp lại tỷ muội nên ¢hắc là có chuyện cần tâm sự, thời gian còn gặp nhau quá ít, ngươi cứ đi chơi với họ đi, không cần ở đây tiếp khách.”
Sau đó Lam Hạc quay đầu nói với Cung Túc Vũ “Phu quân hung dữ quá, doạ đến tân nương nhà người ta rồi, nàng ấy còn bé lắm.”
Nhưng Cung Túc Vũ không để ý mấy lời này, mặt ông vô cảm, sau khi ngồi xuống thì phủ phủi vạt áo, lại giũ giũ ống tay áo vốn sach trơn mới nhàn nhạt hỏi
“Mới vừa rồi Ôn Trạm gọi nàng là A Hạc?”
Chết cha Tim Lam Hạc rớt xuống “lộp bộp”.
Ôn Trạm chó má này Đúng là không khiến ta thất vọng
“Hai phu thê bọn họ ai cũng gọi ta như vậy. Oanh Nhi nhát gan lắm, cứ đïện hạ đïện hạ miết, nơm nớp lo sợ không dám thân cận với ta.”
Lam Hạc nhạy bén, nàng lập tức lấy cô nương câm ra để đối phó với lão g͙ià yêu quái ghen tuông, ý đồ tránh nặng̝ tìm nhẹ dẹp chuyện vừa rồi của Ôn Trạm. Ta không tin chàng sẽ ghen tuông với một tiểu cô nương.
Nhưng Cung Túc Vũ đâu có dễ bị lừa gạt đến vậy, ông kéo cong khoé miệng cười nhạo một tiếng “Nhát gan? Lúc nàng ta đánh cha chồng mình thì gan cũng không nhỏ, lúc tằng tịu với Ôn Trạm cũng đâu có nớm nớp lo sợ.”
“Thì người ta là vợ chồng, trước mặt người thươռg của mình sẽ hành xử khác thường thôi.”
“Chàng xem, trước giờ thái độ của ta với người khác đều là không kiêu ngạo không siểm nịnh, cũng chả sợ ai, chỉ khi ở bên chàng thì tính ta mới đặc biệt ngoan ngoãn nhu thuận. Vì ta thươռg chàng nên mới không dám chọc giận chàng.”
“Ừ.” Cung Túc Vũ gật đầu, làm như tán đồng lời bà. Nhưng câu nói tiếp the0 của ông đã khiến Lam Hạc phải há miệng mắc quai.
“Lúc nàng ở bên Dương lão tứ cũng nhu mì lắm, ở trước mặt Thánh thượng càng nhu mì hơn. Xem ra nàng có không ít người thươռg nhỉ.”
Mẹ nó Lão g͙ià chết bầm này
Hết cách, Lam Hạc đành phải bỏ trò khôn vặt mà nắm tay lão g͙ià nhà mình, thành tâm báo cáo “Phu quân, chàng biết mà, ta đâu có chơi với đám vương công phu nhân rồi danh môn khuê tú kia, ở Kinh Thành này ta đâu có nhiều bạn bè lai vãng.”
“Tuy Lệnh Nghi là nam nhân, tuy ta cũng biết là nên tránh tị hiềm nhưng tính hắn tốt lắm, lại bằng tuổi ta, và cũng là một người có lòng thiện biết đúng sai. Còn Oanh Nhi vừa tốt tính vừa có khí tiết. Ta thí¢h cả hai vợ chồng họ nên mới gần gũi hơn người khác, cái đó gọi là vừa gặp mà như đã quen thân. A Hạc không phải là người bắt cá hai tay đâu, ta với Ôn Trạm chỉ là tình bằng hữu mà thôi.”
“Đương nhiên ta biết.” Lão g͙ià nhà bà lại gật đầu, “Nàng giao hảo với phu thê họ thì không sao, tiểu tử Ôn Trạm kia thật sự khiến người ta rấtthí¢h. Nhưng hắn khác mọi người, vì nàng đã từng nhìn hắn những lúc kia, ta còn nhớ rõ.”
Nhìn hắn? Nhìn gì cơ?
Mặt Lam Hạc lộ vẻ mê mang, nhưng khi nhìn lão g͙ià đang cười nhạo thì nàng đột nhiên nghĩ đến… đáng giận Nàng đã từng thấy Trim nhỏ của Ôn Trạm…
Vừa đúng lúc đó Ôn lớn nhân bưng rượu và thức ăn tới, cười cười đón tiếp hai vị khách quý.

Bình luận

Để lại bình luận