Chương 171

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 171

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Vân Tô Tô cúi đầu bước nhanh theo, tay cô bị bà dùng sức nắm lấy, vừa thang máy liền nghe thấy bà lải nhải.

“Con có biết mẹ sốt ruột thế nào không? Con phải nói sự thật cho mẹ, bọn họ đã làm gì con! Chuyện này mẹ còn chưa nói cho ba con biết, nếu ông ấy biết, nhất định sẽ tìm tới cửa đánh cho một trận!”

Cô cúi đầu không nói, chỉ nghe giọng nói phẫn nộ của bà.

Vân Tô Tô nhắm hai mắt lại, cửa thang máy mở ra, ánh sáng bên ngoài chiếu vào, cô bị kéo đi ra ngoài.

Ngồi lên ghế phụ, cô lại cuộn mình lại, ôm lấy hai chân, bà còn nói bên tai cô không biết liêm sỉ.

“Mẹ.”

Cô cắt ngang lời bà: “Từ nhỏ đến lớn mẹ cũng chưa từng quản con, cho rằng chỉ cần cho con tiền là được, con không biết cái gì là tốt cái gì là xấu, mẹ cũng chưa từng dạy con, con có thể sống đến bây giờ không dễ dàng chút nào, cho nên con làm cái gì, mẹ cũng đừng để ý đến con.”

Viên Nghi bị những lời này làm cho choáng váng, quay đầu tức giận trừng mắt nhìn cô: “Con cảm thấy con trưởng thành mẹ sẽ không quản được con nữa sao? Muốn làm gì thì làm, không cần phải kiêng kỵ cái gì sao? Con chơi cùng với đám nam sinh kia thì có ích lợi gì hả!”

“Lên đại học, cho tới bây giờ con chưa từng xin tiền ba mẹ, mẹ rất nghi ngờ, mẹ nói với con một câu khó nghe, chẳng lẽ con còn muốn được bọn họ bao dưỡng sống cả đời sao? Con là một cô gái! Con phải có một chút lòng tự trọng chứ. ”

Nước mắt của cô trong nháy mắt tuôn ra, quay đầu hét lên: “Tôi chỉ không có lòng tự trọng! Bà đã dạy tôi cái gì a, bà ngoài kiếm tiền ra chính là kiếm tiền, tôi chịu bao nhiêu ủy khuất bà cũng không biết, quanh năm suốt tháng không gặp được mấy lần, bà dựa vào cái gì quản tôi, ngoại trừ sinh tôi ra còn làm gì nữa sao! Tôi đi bán dâm bà cũng không quan tâm. ”

Ba!

Mặt cô bị tát nghiêng sang một bên, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm cửa sổ xe, Viên Nghi tức giận cả người phát run, nghiến răng mở miệng.

“Con là con gái mà sao lại mặt dày như vậy!”

Vân Tô Tô tức giận nở nụ cười, đỏ hoe mắt nhìn bà, thấp giọng nói: “Bà chờ đi, kiếp sau tôi nhất định sẽ làm con trai! ”

Cô nói xong liền mở cửa xuống xe, dùng sức đóng rầm cửa xe lại, lau nước mắt chạy đi.

Nhìn thấy cô bỏ chạy, mấy người Trịnh Nghị bước nhanh đuổi theo.

Chân cô ngắn, căn bản không thể so với bọn họ, còn chưa chạy được mười bước đã bị Hứa Tân túm cổ áo, cổ bị siết chặt, cô khó chịu ho khan một tiếng rồi ngã vào lồng ngực hắn.

“Cút, cút đi!”

“Em chạy cái gì? Có chuyện gì thì từ từ nói với dì ấy.”

Hắn nâng mặt cô lên mới phát hiện mặt cô giàn giụa nước mắt, giống như trân châu đứt dây không ngừng rơi xuống, cô cắn môi dưới tái nhợt ô ô khóc nhẹ, vừa đạp hắn vừa mắng.

Hứa Tân cũng không trốn, quay đầu nhìn thấy mẹ cô xuống xe chuẩn bị đi tới liền ôm cô lên chạy về khách sạn.

Ba người phía sau thở dốc chạy theo, chui vào phía sau cánh cửa trốn tránh mẹ cô, Vân Tô Tô kéo bàn tay to đang bịt miệng cô xuống, không ngừng cúi đầu lau nước mắt.

Trịnh Nghị cầm cổ tay cô: “Được rồi không sao, em chịu ủy khuất gì hả?”

“Còn không phải đều là bởi vì các anh hả! Cô gào lên đạp hắn, chiếc quần đen bị cô đá in lên một dấu chân màu xám.”

“Xin lỗi Tô Tô, nếu không tôi đi xin lỗi dì.”

“Không cần!”

Cô giãy giụa đẩy bọn họ ra, chạy về phía thang máy, Lam Đà nhìn thoáng qua ngoài cửa thấy mẹ cô còn đang tìm con gái, lo lắng chạy về phía trước nhìn xung quanh.

Lam Đà lấy điện thoại di động ra, do dự nửa ngày mới gọi điện thoại, tình hình hiện tại nên để bà ấy đi thì tốt hơn.

Vân Tô Tô một mình ngồi trên giường, ôm hai chân tức giận, bọn họ cũng không dám đi vào, sợ sẽ bị cô mắng đầu tiên.

Ai biết được cô tự mình điểm danh trước, kêu Trịnh Nghị đi vào.

Vì thế hắn ngồi xổm trước mặt dỗ dành cô: “Đừng tức giận, em muốn ăn cái gì, ăn cái gì đi thì tâm trạng sẽ dễ chịu hơn đó? ”

“Không ăn, tôi muốn làm tình.”

Hắn trầm mặc một lát, không chút vui mừng hỏi: “Em muốn làm gì?”

Vân Tô Tô đạp bả vai hắn, hắn không kịp đề phòng nằm trên mặt đất, cô ngược lại dũng mãnh tiến lên vươn tay ra cởi quần hắn, Trịnh Nghị muốn ngăn cũng không thể ngăn cản được, thấp giọng nói.

“Lát nữa em đừng hối hận đó.”

“A, chỉ có anh mới hối hận thôi.”

Ba người ở cửa trông mong nhìn, Quý Đỗ ghen muốn điên rồi.

“Vân Tô Tô, em làm tôi có được không?”

Cô quay đầu lại hung dữ với hắn: “Câm miệng! Tôi thao ai còn không tới lượt anh quản.”

Cô cởi quần xuống, kéo ngón tay Trịnh Nghị đặt ở dưới háng mình, khí thế hùng hổ: “Làm cho tôi chảy nước!”

Trịnh Nghị mím chặt môi như đang nhẫn nại một cách mãnh liệt, đem ngón tay đâm vào, âm đạo mềm mại kẹp ngón tay hắn rất chặt, không ngừng hút vào trong, quyến rũ làm cho da đầu hắn tê dại, không khỏi kêu lên một tiếng.

“Thật chặt.”

Đầu ngón tay của hắn chạm vào rất sâu, lúc chạm tới điểm mẫn cảm yếu ớt, cô liền nắm lấy bả vai hắn kêu lên.

“Sâu hơn một chút….nhanh lên, ưm.”

Trịnh Nghị bị cô đè lên, nằm ở dưới thân cô, dương vật dưới háng sưng lên như muốn nổ tung, chỉ có thể liều mạng làm cho cô chảy càng nhiều dâm thủy, như vậy cô mới có thể thao hắn.

“Tô Tô, anh chịu không nổi nữa, nhanh lên… anh muốn thao em! “Hai má hắn nghẹn đến ửng đỏ, đôi mắt đào hoa bị nhuốm màu dục vọng lại càng thêm mê ly, như là ma quỷ quyến rũ người.

Vân Tô Tô rút ngón tay hắn ra cho lên miệng hắn ra lệnh: “Liếm. “

Trịnh Nghị làm sao có thể cự tuyệt, liền ở trước mặt cô đem dâm thủy liếm sạch sẽ.

Bàn tay nhỏ bé nâng dương vật chậm rãi ngồi xuống, dương vật quá lớn, không dễ dàng cho được vào âm đạo chật hẹp, ngón chân cô co quắp lại, nhưng dương vật chôn vào người lại từng tấc từng tấc lấp đầy nội tâm trống rỗng của cô, so với ngón tay thon dài còn tốt hơn bao nhiêu.

Bình luận (0)

Để lại bình luận