Chương 172

Cô không tin rằng trên thế giới này thực sự có thứ gì đó không thể diễn tả được, hơn nữa đây là một trò chơi Bên cạnh đó, trong hệ thống của cô có rất nhiều vũ khí phòng thủ cấp cao nhất Sức mạnh tấn công cũng tràn đầy
Dạ Tuyết Hi nghĩ đến đó, lợi dụng chức năng chìa khóa vạn năng của hệ thống, dễ dàng vượt qua hàng phòng ngự của cửa ký túc xá, tiến vào trong phòng.
Nó không âm trầm đáng sợ như trong tưởng tượng, chỉ là một nơi rất bình thường, ánh sáng cũng rất tốt, bên trong sáng sủa, không khí lưu thông. Có điều, một căn phòng bình thường như vậy, cô thực sự tìm không ra bất cứ điều gì đặc biệt nha
Ngay lúc đó, ngoài cửa ký túc xá truyền đến tiếng bước chân. Là quản lý đi ngang qua. Có điều anh ta cũng không ngờ rằng sẽ có một cô gái trốn ở bên trong. Nếu như bị anh ta phát hiện ra, anh ta nhất định sẽ bắt lại rồi hung hăng thao cô một trận
Dạ Tuyết Hi thấy người nọ đi xa, mới tiếp tục nghiên cứu. Nhưng đột nhiên phát hiện ra, dưới chân buông lỏng…
“A…” Dạ Tuyết Hi cúi đầu nhìn nơi lỏng lẻo. Thì ra là gạch lát nền có vấn đề. Vừa rồi vì để tránh người quản lý, cô đã giẫm lên vị trí này, không nghĩ tới lại đu.ng phải cơ quan?
Dạ Tuyết Hi giẫm lên nó thêm vài lần rồi buông chân ra. Từng vầng sáng tỏa ra từ những khe hở trên gạch lát nền, dịu nhẹ và ấm áp.
Cô nhẹ nhàng nâng gạch lát nền lên, phát hiện phía dưới đúng là có một thế giới khác …
Có tiếng chim hót và hoa thơm, cũng như tiếng cười nói … còn có những tòa nhà cao tầng ở khắp mọi nơi. Quan trọng hơn là rất nhiều nam nữ mặc đồng phục học sinh, cầm sách vở đi dạo… Đây chẳng phải là…
Dạ Tuyết Hi kinh ngạc.
Thế giới của cô Đây là trường học của cô Cô có thể trở về
Cô cố gắng bước xuống bằng một chân, phát hiện thật sự có thể đưa vào.
Nhưng đột nhiên nghĩ đến, trong đầu không thể quên một người … Lê Dạ Thần…
Liệu anh… sẽ cùng cô trở về không?
“Lê Dạ Thần …” Dạ Tuyết Hi nghiến chặt hàm răng. Nếu cô nói cho anh biết bí mật này, mà anh lại không muốn rời đi, liệu anh có khống chế được bản thân, ép buộc cô ở lại đây hay không … Dù gì lúc trước khi anh bóp cổ cô, lúc đó không thở nổi, anh chính là muốn mạng của cô, cảm giác này vẫn còn in sâu trong tâm trí… cô không dám. Nhưng mà, mỗi lần quyết định ra đi, tim của cô lại khó chịu hết lần này đến lần khác.

Bình luận

Để lại bình luận