Chương 172

Gia cảnh Lý Tứ Nhi từ nhỏ đã bần hàn, ả ta đi theo lão cha bị mù mắt của mình xin cơm kiếm ăn, trong khoảng thời gian vật lộn mưu sinh đó, ả ta chẳng những không học được sự lương thiện, mà ngược lại ả ta khó chịu nhất chính là những kẻ cao cao tại thượng đó nhìn ả bằng ánh mắt khinh thường, miệt thị.
Sau này, ả ta dần trưởng thành, cũng có vài phần nhan sắc, ả ta bắt chước cha mình đi hát rong khắp đầu hẻm cuối phố, tiền kiếm được cũng đủ ăn.
Nhưng nhìn nhóm phụ nhân người đeo đầy vàng bạc trang sức bố thí chút bạc lẻ cho mình, ả ta lại cảm thấy không cam lòng.
Rõ ràng nhan sắc của ả ta cũng không kém gì họ, vì sao ả phải hèn mọn quỳ rạp đội ơn khi họ bố thí chút bạc vụn cho mình chứ.
Một khi nổi lên suy nghĩ ‘thấy người sang bắt quàng làm họ’, có làm thế nào cũng không thể bỏ suy nghĩ này đi được, vì thế một ngày nọ Lý Tứ Nhi xác định chuẩn thời cơ, ả ta cố ý dẫn lão cha mù của mình chen chúc với đám người phú quý.
Quả nhiên, đụng phải quý nhân, cha ả bị đánh đến chết khiếp. Lý Tứ Nhi lại mượn cơ hội này khóc lóc tỏ vẻ nhu nhược đáng thương, sau đó được nhạc phụ của Long Khoa Đa coi trọng, ả như ý nguyện được nạp vào trong phủ.
Nhưng ả ta hoàn toàn không thỏa mãn với một người chồng già bằng tuổi cha mình.
Vì thế, khi Long Khoa Đa dẫn phu nhân về nhà mẹ đẻ, ả ta mượn cơ hội quyến rũ hắn.
Hai người thường xuyên vụng trộm cặp kè.
Lần mạo hiểm này thu hoạch rất lớn, quả thật Long Khoa Đa đối xử với ả ta rất tốt, không có gì bắt bẻ được.
Hắn dung túng, nhân nhượng ả ta mọi lúc mọi nơi.
Nhưng Lý Tử Nhi bỗng chốc phất lên, ả ta nhớ đến những ánh mắt khinh thường trong quá khứ thì cảm thấy vô cùng căm hận.
Tự ti lại kiêu ngạo.
Hiện giờ ả ta diễu võ dương oai ở mọi nơi, thích nhất là nghe những lời nịnh hót của người khác.
Mặc dù ả ta là thiếp thì sao, ả ta tới cửa, phu nhân quan viên nhà ai mà không ngoan ngoãn hầu hạ ả chứ. Bọn họ sợ đắc tội với Long Khoa Đa, sợ đắc tội với gia tộc Đồng Giai .
Nhìn bọn họ giận mà không dám nói gì, Lý Tứ Nhi càng cảm thấy đắc ý, ả ta sảng khoái đến cực điểm.
Mãi đến mấy hôm trước, ả ta ngẫu nhiên biết tin chúng mệnh phụ muốn vào cung tham dự tiệc đầy tháng của Thập ngũ a ca.
Ả ta nóng lòng muốn đi, nhưng lại có mệnh phụ âm thầm châm chọc, nói ả ta không có cáo mệnh, không thể tiến vào nơi trang nghiêm như hoàng cung được.
Nhưng Lý Tứ Nhi không tin điều này!
Ả ta làm nũng với Long Khoa Đa vài ngày, Long Khoa Đa nghĩ cách âm thầm sắp xếp cho ả ta vào cung tham dự tiệc, để ả ta có thêm kiến thức.
Nhưng muốn đơn độc gặp mặt Quý phi nương nương là điều không thể.
Long Khoa Đa không ngờ, Lý Tứ Nhi cả gan lớn mật, hắn vừa lơ đãng một chút, ả ta đã làm loạn trước cung của Quý phi, thậm chí còn bị đánh đuổi ra ngoài.
Sau khi Long Khoa Đa nghe một bằng hữu thị vệ âm thầm bẩm báo mới bàng hoàng hay tin.
Khó khăn lắm mới kết thúc yến hội, vừa ra cửa cung, đã nhìn thấy Lý Tứ Nhi nhào vào người hắn, khóc không kiềm chế được, khiến Long Khoa Đa đau lòng muốn chết.
Về đến nhà ả ta vẫn không ngừng khóc.
Nhưng dỗ dành thì dỗ dành, Lý Tứ Nhi lại muốn hắn đi trả thù Quý phi, Long Khoa Đa thật sự không dám.
Lý Tứ Nhi vừa cào vừa cấu, mặt Long Khoa Đa chẳng mấy chốc mà đã bị xước vài đường.
Long Khoa Đa cũng yêu Lý Tứ Nhi thật lòng, ả ta làm đến vậy mà hắn vẫn không bực.
Thấy ả càng quậy càng hăng, thật sự không còn cách nào nữa, Long Khoa Đa chỉ có thể âm thầm dán miệng bên tai Lý Tử Nhi, thấp giọng nói gì đó với ả ta.
Lý Tử Nhi nghe vậy thì ánh mắt xoay chuyển, vẻ mặt khiếp sợ nhìn về phía Long Khoa Đa.
Long Khoa Đa nặng nề gật đầu.
“Việc này ta cũng chỉ vô tình nghe một đồng liêu say rượu nói ra, ta chỉ nói cho mình nàng, nhất định không được nói với bên ngoài! Nàng chỉ cần biết, chúng ta thật sự không thể trêu chọc Quý phi là được.”
Cảm xúc Lý Tứ Nhi dần dần bình ổn lại, khóe miệng lại nhếch lên, ả ta yên tâm nằm trong ngực Long Khoa Đa, thoạt nhìn như đã bình tĩnh hẳn, nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập vẻ điên cuồng.
Sau đó ả ta đến phòng chất củi phía sau viện, kéo Hách Xá Lí thị ra đánh một trận, nhìn chính thất phúc tấn quay cuồng xin tha dưới chân mình, Lý Tứ Nhi mới dần hạ hỏa.
Quý nữ Mãn tộc, cao cao tại thượng gì chứ, hiện giờ còn không phải lê lết dưới chân ả kéo dài hơi tàn hay sao. Những kẻ dám xem thường Lý Tứ Nhi ả, đều phải trả giá đắt!
Lý Tứ Nhi thở hổn hển buông tay, khinh miệt dẫm chân lên vị chính thất phu nhân đã bị đánh không ra hình người bên dưới, xoa xoa tay vài cái, gọi thị nữ bên người đến, phân phó vài câu rồi mới vừa lòng rời đi.
Lý Tứ Nhi vừa đi, Nhạc A Hưng đã vọt lại.
Nhìn mẫu thân ruột thịt của mình cả người đầy vết thương, cả tay lẫn chân đều bị bẻ gãy, hắn đã khóc cạn nước mắt từ lâu, chỉ biết gào thét trong nội tâm, hắn cẩn thận ôm mẫu thân về phòng, lấy thuốc ra thuần thục bôi cho bà ấy. Phu nhân chính thất bị tiểu thiếp hành hạ đến mức này, thế gian này còn thiên lý sao?
Không phải Nhạc A Hưng chưa từng phản kháng, nhưng nhi tử cáo trạng phụ thân là lớn bất hiếu.
Lúc trước ngạch nương của hắn cũng đã năm lần bảy lượt cầu cứu với tổ phụ và tổ mẫu của hắn, nhưng tổ phụ Đồng Quốc Duy của hắn chỉ biết dung túng cha hắn, không quan tâm đến con dâu.
Tổ mẫu của hắn sức lực không đủ, căn bản không khuyên nổi cha hắn, chỉ có thể thở ngắn than dài, dẫn hắn vào trong viện của tỗ mẫu, vậy mới giúp hắn tránh kiếp bị ngược đãi.
Nhạc A Hưng không nhìn thấy hy vọng, phụ thân hắn – Long Khoa Đa chỉ biết nâng đỡ nhi tử Ngọc Trụ của Lý Tứ Nhi, hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ với đích trưởng tử là hắn.
Ngày tháng như vậy đến lúc nào mới kết thúc!
Trên người Hách Xá Lí thị chồng chất vết thương, bà ấy giống như một người chết, chân tay vặn vẹo, da đầu loang lổ, hai mắt nhắm chặt, hơi thở mỏng manh.
Vết thương hôm nay còn nặng hơn ngày thường, thoạt nhìn như trên bờ vực tử vong.
“Ngạch nương, ngạch nương! Ngạch nương, ngài mau tỉnh lại! Tỉnh lại đi!” Nhạc A Hưng luống cuống liên tục gọi Hách Xá Lí thị.
Một lúc lâu sau, Hách Xá Lí cố gắng nâng mí mắt bầm tím lên, liếc nhìn Nhạc A Hưng một cái, thấp giọng nỉ non,dường như bà ấy muốn nói gì đó.
Nhạc A Hưng vội vàng quỳ xuống ghé tai lại.
“Nhi, tử, cơ, hội… báo thù, cơ hội… sắp đến… rồi…”
Nhạc A Hưng đờ đẫn nhìn Hách Xá Lí thị, “Ngạch nương, ngài nói gì vậy?”
Hách Xá Lí thị dùng hết sức lực nâng một cánh tay đã bị vặn gãy lên, nắm chặt lấy góc áo Nhạc A Hưng, mu bàn tay gầy đến trơ cả xương nổi đầy gân xanh, bà ấy giãy giụa dùng tất cả sức lực nói bên tai Nhạc A Hưng những chuyện bà ấy nghe được trước khi ngất đi.
Sau khi cố gắng nói hết những lời cần nói, Hách Xá Lí thị suy sụp ngã gục xuống.
“Ngạch nương? Ngạch nương!”

Bình luận

Để lại bình luận