Chương 173

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 173

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

“Em con mẹ nó tốt nhất đừng có lừa anh!” Minh Bạch chất vấn, giọng nói ép xuống thấp nhất, nghe như tiếng gầm gừ, mang lại cho người khác cảm giác âm trầm.
Chi Đạo có quan hệ thân mật với người khác, tin tức đó khiến Minh Bạch tức đến nghiến răng. Khi đó, toàn bộ cơ thể và tâm trí anh đều bị chiếm giữ bởi cảm giác bị phản bội, bị vứt bỏ và phẫn nộ. Cảm xúc từ tim, theo máu truyền đi khắp cơ thể, lý trí là thứ đầu tiên bị đánh nát, nội tâm một mảnh hoang vu, gió lốc cuồn cuộn, lạnh thấu xương, chỉ hận không thể đánh nát hoa cỏ cây cối xung quanh.
Chi Đạo lại chỉ bình tĩnh nhìn anh, lạnh nhạt nói:
“Chuyện giữa chúng ta đã là quá khứ rồi.”
Dựa vào cái gì?! Dựa vào cái gì mà trong khi anh đang đau khổ chờ đợi cô quay về, cô lại có thể không lưu luyến, vứt bỏ mọi thứ, quên anh đến sạch sẽ triệt để như thế?
Minh Bạch không khỏi nhìn kỹ cô, anh nhìn chằm chằm Chi Đạo hồi lâu. Đôi mắt của cô. Lông mi của cô. Đôi môi của cô.
Mỗi một bộ phận trên gương mặt cô chỉ thể hiện một cảm xúc duy nhất, lạnh nhạt.
Anh đã yêu cô đến không còn thuốc chữa, tình nguyện uống rượu độc giải khát, cho dù có chết cũng muốn kéo cô cùng vào A Tì Địa Ngục, cùng cô làm một đôi quỷ uyên ương.
Nhìn xem.
Cổ Chi Đạo xinh đẹp đến nhường nào, vừa mềm mại, vừa ngon mắt.
Anh chỉ cần nhân lúc Chi Đạo không phòng bị, vươn tay giữ chặt cô lại, răng nanh nhanh chóng hạ xuống. Có thể lúc đầu Chi Đạo sẽ phản kháng, vùng vẫy, đánh anh tay, nhưng một phút sau cô sẽ vĩnh viễn im lặng, vĩnh viễn không thể dùng loại ánh mắt này khiến anh khó thở, khiến trái tim anh băng giá, khiến đôi mắt anh chua xót.
Giơ tay, tới gần, nhìn chằm chằm cô. Chi Đạo vẫn không hề phát hiện, lại chậm rãi tới gần, nhìn chằm chằm cô. Sau đó. Bóp chết cô! Bóp chết cô! Bóp chết cô! Nghiến răng nghiến lợi, hận thấu xương.
Chi Đạo thật sự dám ở bên người khác!
Cô thật sự dám! Cô lại thật sự dám! Cô dám bảo anh chúc cô với người khác hạnh phúc!
Minh Bạch nhìn chằm chằm Chi Đạo, đôi tay lại cử động, càng ngày càng chậm. Anh nhìn gương mặt bình tĩnh của cô, rất sống động, anh rất thích.
Cảm xúc tiêu cực trong lòng cũng bị hòa tan. Lần nào cũng như vậy, rõ ràng muốn dạy dỗ cô một trận, đánh thật mạnh thật tàn nhẫn để cô nhớ lâu một chút, những đến cuối cùng, lần nào anh cũng luyến tiếc. Thú tính và nhân tính đánh nhau, anh vĩnh viễn chỉ là bên bại trận, vì vậy cho dù khó chịu anh cũng chỉ có thể mặc kệ Chi Đạo làm những gì cô muốn. Bàn tay còn chưa chạm tới da thịt cô đã ngừng lại, những ý nghĩ xấu xa kia cũng dần tiêu tán. Minh Bạch chỉ có thể vội vàng vùi đầu vào hõm cổ Chi Đạo, che giấu đi ánh mắt điên cuồng của mình. Còn có nỗi phận hận, đau buồn và không cam lòng.
Sao Chi Đạo lại có thể ở bên người khác chứ?
Làm sao cô có thể thật sự bỏ mặc anh, không quan tâm đến anh nữa?
Sau đó đi theo người khác, tàn nhẫn nói mình không còn quan hệ gì với anh.
Dường như Minh Bạch nghe thấy một tiếng than khóc vang vọng khắp bốn biển, ác niệm của anh bị nỗi bi thương che trời lấp đất kia nuốt hết. Đau đớn đến tột cùng khiến anh không còn sức lực để nổi giận, trong lòng chỉ còn lại cảm giác đáng thương, yếu ớt xin tha. Giống như bị thiên đao vạn quả, nỗi tuyệt vọng cùng cực khiến Minh Bạch không chịu nổi.
Chỉ có thể hạ mình cầu xin Chi Đạo:
“Đừng tra tấn anh nữa.”
“Cầu xin em.”
Nhưng Chi Đạo lại làm bộ như không nghe không thấy.
Anh hạ mình cầu xin chút thương hại từ cô, cô làm lơ, chỉ dùng mấy chữ đơn giản, lạnh nhạt từ chối, rồi trầm mặc.
Đêm tạm biệt Chi Đạo, hai tấm vé xem phim trong tay Minh Bạch vẫn chưa từng được xuất hiện dưới ánh mặt trời. Tấm vé xem phim kia cuối cùng cũng không thể đưa cho chủ nhân của nó. Anh một mình đến xem phim, ngồi tại hàng cuối cùng trong góc âm u nhất. Mọi người thật náo nhiệt, đa số những người đến xem phim đều có đôi có cặp, vui vẻ nói cười. Từ đầu đến cuối bộ phim, tay Minh Bạch vẫn luôn để ở chiếc ghế trống bên cạnh. Một vị khách bên cạnh đột nhiên hỏi anh: “Chờ lâu như vậy, bạn gái cậu vẫn chưa tới sao?” Vẻ mặt Minh Bạch dại ra, quay đầu ừ một tiếng, trầm mặc một lát mới nói: Cô ấy ở cùng người khác.
Sau khi bộ phim kết thúc, Minh Bạch đứng dậy.
Nhiệt độ đêm hè làm trái tim anh đông cứng.
Ngộ sơn tạc lộ, ngộ thủy bắc cầu (1). Trên đời này không có chuyện gì không thể giải quyết, chỉ có người lười nghĩ cách giải quyết. Chỉ cần đủ kiên trì, mọi chuyện sẽ tốt đẹp lên thôi. Trời cao dùng sức cho anh một cái bạt tai thật mạnh, muốn anh quay đầu. Minh Bạch lại ưỡn ngực, nói:
Nỗi đau này là thứ mà tôi cầu còn không được.
Hiện tại, Minh Bạch xem Chi Đạo như một bản thể, trong ngàn bản thể của cô.
Một cái bỏ anh mà đi.
Còn 999 cái còn lại sẽ làm anh đau.
Anh có kiên nhẫn, có thể chịu đau một ngàn lần, không muốn gặp lại bản thể đã bỏ anh đi.
Năm lớp 10, sau khi Minh Nguyệt ly hôn với Cố Lôi, Minh Bạch đã nảy sinh sự phản cảm với những gì mà xã hội “an bài” cho anh, thậm chí, anh còn chán ghét tất cả các loại quy củ. Cho dù bề ngoài có vẻ vô dục vô cầu, nhưng khi chân chính coi trọng một vật gì đó, cái tính bướng bỉnh cứng đầu từ trong xương cốt lại xông ra, Minh Bạch sẽ không từ mọi thủ đoạn, cho dù lặn lội đường xa, núi cao biển lửa cũng phải đoạt được. Bị gọi là kẻ điên, kẻ dị loại cũng chẳng sao, Minh Bạch không thèm để ý những cái “nhãn” mà người khác dán lên người mình, anh chỉ cần bản thân được sống vui vẻ, sống như ý nguyện.
Cho nên, Minh Bạch chỉ biết nghĩ mọi cách, dùng tơ tắm trói Chi Đạo lại.
Đã gặp anh rồi, thì đừng nghĩ đến chuyện bỏ rơi anh.
__________________________________
(1): Ngộ sơn tạc lộ, ngộ thủy bắc cầu: dịch lớn khái thì ý của câu này là gặp núi chắn ngang thì bổ núi làm đường, gặp sông chắn đường thì xây cầu bắc qua. Khuyên con người không nên chùn bước trước khó khăn mà phải tìm cách giải quyết.
Từ trước kia, Minh Bạch đã biết Chi Đạo thích anh, nhưng sự yêu thích của cô không sâu. Cho nên anh thả cho cô đi, muốn dùng một cách thức khác để quấn lấy cô. Kết quả, không ngờ một lần đi này, Chi Đạo lạc đường hết hai năm. Mấy năm không gặp gỡ liên lạc, Minh Bạch không biết Chi Đạo có còn cảm giác với mình hay không. Khi anh cho rằng thần may mắn vẫn đứng về phía mình, sự xuất hiện của Vương Hiểu Vĩ đã đánh tan ảo tưởng của anh.
Minh Bạch vừa tức vừa hận, thậm chí có một khoảnh khác, anh còn muốn lột da của tên “gian phu” kia, đóng vào bưu kiện, gửi chuyển phát nhanh cho Chi Đạo. Chỉ là Minh Bạch đã hứa sẽ không để Chi Đạo sợ mình nữa, vì thế, ý nghĩ này vừa mới nảy sinh đã tan đi như sương khói. Đến tận khi phát hiện cô không từ chối nụ hôn của anh, Minh Bạch mẫn cảm phát hiện Chi Đạo vẫn còn chút tình cảm với mình, kế hoạch “tranh sủng” của anh dần hình thành.
Chi Đạo vẫn giống như trước đây, miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo. Miệng nói không yêu, nhưng hành động và phản ứng cơ thể của cô lại bán đứng cô. Chi Đạo vẫn giống như trước, nhát gan không dám chạm vào cái thứ gọi là tình yêu này. Có câu nói này không sai: Phụ nữ nói không cần, không có nghĩa là cô ấy thật sự không cần, cô ấy chỉ muốn bạn tìm ra lý do thuyết phục cô ấy, chủ yếu là làm cho cô ấy mềm lòng. Mỗi câu nói ra phải thật tinh tế, phải giả bộ dịu dàng đáng thương, còn phải nói thật rõ ràng: Trong tình yêu này, anh tình nguyện vì cô mà hạ thấp mình, thậm chí hèn mọn cầu xin cô.
Khi đàn ông yếu thế sẽ khơi dậy tình mẫu tử bản năng trong cơ thể của phái nữ. Bởi vì đau lòng cho người khác, cho nên bản thân ngược lại càng can đảm hơn, cái gì cũng “dám”, dám nói thật, dám rung động.
Minh Bạch mượn rượu giả say, ra vẻ “đáng thương” nên mới biết được suy nghĩ chân thật trong lòng Chi Đạo: Bởi vì cô yêu anh, cho nên mới để ý hai người có thể cùng nhau đi hết cả đời hay không.
Chi Đạo không muốn dùng chút hy vọng nhỏ nhoi để huyễn hoặc bản thân, rồi cuối cùng lại phải kết thúc trong tuyệt vọng, vì thể cô thà rằng từ đầu đã không có còn hơn. Trước kia hai người họ chia tay vì nguyên nhân này, hiện tại không dám chấp nhận tình cảm của Minh Bạch cũng chính vì nguyên nhân này. Chi Đạo coi một vết rách nhỏ thành một vực sâu rộng lớn, không dám vượt qua một bước nào.
Chi Đạo hỏi anh: Anh có hiểu loại người này không?
Minh Bạch đã hiểu.
Cho nên cho dù Minh Bạch biết câu “Cả đời chỉ yêu mình em” thật sến súa, thật giả dối, nhưng anh vẫn muốn dùng giọng điệu thật nghiêm túc thâm tình để nói với Chi Đạo. Minh Bạch đã tính toán sẵn, anh sẽ vin vào chuyện uống say, thuận lý thành chương nói câu này với Chi Đạo, khiến cô bớt lo lắng, khiến trái tim cô dao động.
Chẳng qua, Minh Bạch không hề nghĩ tới chuyện Chi Đạo đã lừa anh, chỉ thiếu chút nữa thôi, anh đã thật sự cho rằng cô yêu Vương Hiểu Vĩ, thậm chí còn yêu anh ấy hơn cả anh. Minh Bạch còn vì chuyện này mà xoa tay hằm hè. Tâm trạng và suy nghĩ của con người luôn thay đổi, theo tuổi tác, theo hoàn cảnh, theo trải nghiệm, còn may tất cả mọi chuyện đã trôi qua. Chi Đạo cũng “dám”, cô nói cô sẽ không vì sợ thất bại mà không dám bước lên nữa.
Dường như người con gái nói với anh câu: “Mọi chuyện rồi sẽ tốt lên thôi.” đã trở lại.

Bình luận

Để lại bình luận