Chương 173

Không biết vì lý do gì, trong dân gian nhanh chóng xuất hiện nhiều lời đồn thổi, câu chuyện có đầu có đuôi, có vẻ vô cùng đáng tin cậy.
Đồn rằng Chiêu Quý phi nương nương – người mới được Hoàng đế sắc phong thành Hoàng Quý phi ở trong cung, người vừa sinh được Thập ngũ hoàng tử, nhưng còn chưa kịp cử hành lễ sắc phong vậy mà lại là nữ nhi ruột của Hoàng đế – Tam công chúa.
Trong một quán trà hẻo lánh trong kinh thành, lời đồn đãi âm thầm lưu truyền khắp nơi.
Mặc dù không có ai dám ngang nhiên nghị luận lời đồn đãi động trời này ở bên ngoài, nhưng cũng không thể tránh được tính hiếu kỳ trời sinh của con người, lời đồn càng truyền càng xa.
“Này, này… các ngươi có nghe tin gì không?” Một gã thanh niên với khuôn mặt bỉ ổi cười cợt thấp giọng hỏi.
“Nghe tin gì?” Một nam nhân trung niên bụng phệ đang xỉa răng hiếu kỳ hỏi lại.
Tiểu nhị chống nạnh cười hì hì chạy đến châm trà, “Ấy, chẳng lẽ khách quan đang nói đến tin đồn được lưu truyền trong kinh thành mấy ngày nay sao?”
Gã thanh niên bị ổi kia liếc mắt nhìn tiểu nhị, ngay sau đó cả hai cùng mỉm cười đầy ẩn ý.
Nam nhân bụng phệ kia lại càng tò mò hơn, đập bàn hỏi, “Khỉ ốm, nói mau, hôm nay gia bao tiền trà nước!”
Gã thanh niên bỉ ổi kia vội vàng nói, “Nói nhỏ thôi, dạo này Kinh Triệu nha môn bắt giữ rất nhiều người, các người tỉnh táo chút đi.”
Khỉ ốm thậm thụp nhìn xung quanh, sau đó mới cẩn thận nói, “Nếu ta nói chuyện này ra, ngươi nhất định không được nói cho người khác đâu đấy. Chúng ta kết giao nhiều năm như vậy, ta mới kể cho ngươi nghe. Khụ khụ… việc đến từ nơi kia.”
Gã thanh niên đáng khinh chỉ tay lên trời.
Nam nhân bụng phệ lập tức hiểu, thấp giọng kinh ngạc hỏi lại, “Trong cung? Hoàng, Hoàng thượng á?”
Khỉ ốm âm thầm gật đầu, ngay sau đó lặng lẽ nói tin tức bản thân biết ra, sau đó vừa lòng nhìn vẻ mặt khiếp sợ của nam nhân bụng phệ.
Nam nhân bụng phệ gấp không chờ nổi, nghẹn họng trân trối truy vấn, “Cái gì? Thật, thật sao? Hoàng… Khụ khụ, ngài ấy vậy mà thật sự dâm loạn thân nữ?”
Nam nhân khó tin nói tiếp, “Đây, đây không phải là lời ba xàm sao! Tam… khụ khụ, không phải đã mất rồi sao?”
Khi ốm cười hì hì ném một hạt đậu phộng vào trong miệng, nhai rốp rốp nói, “E là ngươi không biết cái gì gọi là minh tu lớn đạo, ám độ tiểu thương… cái này gọi là…”
“Phải là minh sạn đạo, ám độ trần thương (*).” Một thư sinh bàn bên cạnh đột nhiên lên tiếng.
(*)Sạn đạo là đường xây bằng cầu treo hoặc ván gỗ xếp hai bên sườn núi đá, dùng để đi qua các khu vực núi non hiểm trở. sông Vị và sông Hán Thủy. Con đường sạn đạo đầu tiên được xây dựng vào thời Chiến Quốc, quân là Trung Quốc, những con đường này đã từng là huyết mạch xuyên qua dãy núi Tần Lĩnh để nối giữa Tần đã đi qua con đường này để đánh Thục và Ba. Thời Hán Sở tương tranh từ Tam Tần tiến vào Ba Thục có đường chính lộ duy nhất là sạn đạo. Lưu Bang được Hạng Vũ cấp cho đất Ba Thục với mục đích cô lập ông, tránh trở thành mối họa sau này. Khi vào, mưu sĩ của Lưu Bang là Trương Lương đã đốt đường sạn đạo để binh sĩ không còn mơ tưởng đến ngày về, tạo điều kiện cho Hán Vương Lưu Bang chỉnh đốn quân mã chờ ngày tiến khỏi Ba Thục. Sau Hàn Tín lại dùng kế dương đông kích tây, ngày đêm ra sức sửa đường sạn đạo nhưng thực chất lại dẫn lớn quân theo đường Trần Thương đi qua huyện Cố Đạo đánh úp Ung Vương Chương Hàm. Chương Hàm đón đánh quân Hán ở Trần Thương, thua chạy về đất Hạo Trĩ giao tranh tiếp, lại thua trận, bỏ chạy đến Phế Khâu. Hán vương đuổi theo, bình định đất đai của Ung Vương, đi về phía đông đến Hàm Dương, lại cho một cánh quân riêng vây Ung Vương ở Phế Khâu, còn sai các tướng bình định Lũng Tây, Bắc Địa, Thượng Quận. Từ tích ấy mà frong dân gian lưu truyền câu thành ngữ “minh tu sạn đạo, ám lộ Trần Thương”, ý chỉ kế dương đông kích tây Hàn Tín đã dùng để qua mặť Hạng Vũ.
“Ồ!” Tiếng nói vang lên bất chợt dọa khi ốm và nam nhân bụng phệ nhảy dựng.
Nam tử kia không nhanh không chậm bưng chung trà ngồi xuống bàn bọn họ, cười nhạt nói, “Đừng sợ, nhĩ lực của tại hạ tốt, những lời lúc nãy của nhị vị ta đều nghe hết. Tại hạ đã nghe được tin đồn được lan truyền nhiều ngày nay, thấy rất tò mồ, lời đồn tuy ồn ào huyên náo, nhưng lại vô căn cứ. Nghe qua không thấy đáng tin chút nào.
Khỉ ốm nhìn hắn đầy cảnh giác, “Nếu gia đã dám nói, đương nhiên là biết nhiều hơn những người khác rồi. E là ngươi không biết thanh danh của khỉ ốm ta đây, ta biết rõ tường tận tất cả những tin đồn bát quái ở trong kinh thành này.”
Nam nhân bụng phệ kia cũng phụ họa, “Vị tiên sinh này, đừng nhìn khỉ ốm gầy nhom gầy nhắt, nhưng tin tức của hắn linh thông, lại còn thường xuyên đấu dế với ta. Ta dám đảm bảo, tin tức của hắn có mức độ tin tưởng cao hơn những người khác!”
Khỉ ốm ưỡn ngực, vẻ mặt tự đắc.
Thư sinh kia mỉm cười, hắn móc một khối bạc đặt trên bàn, “Được rồi, coi như hôm nay ta nghe được chút chuyện bí mật, bạc này coi như để dành tặng cho khỉ ốm huynh đệ, biểu đạt tâm ý của ta.”
Khi ốm cười hì hì vội vàng cầm lấy thỏi bạc, ngay sau đó lấy tay che mặt, nói nhỏ, “Tin tức này là được một tiểu nha hoàn ở Đồng Giai phủ tiết lộ ra ngoài, sống trên đời, ai mà không có tâm nhãn. Một vị huynh đệ của ta 
sau khi nhận được tin, hắn lặng lẽ đi theo nha hoàn kia, sau đó tận mắt nhìn thấy nàng ấy bước vào Đồng Giai phủ. Ngươi thử nghĩ mà xem, Đồng Giai gia là…. khụ khụ… mẫu tộc, đương nhiên tin tức sẽ linh thông hơn chúng ta, tin này sao có thể là giả được?”
Thư sinh kia sững sờ, ngay sau đó nói cảm tạ rồi rời đi.
Hắn tên là Tư Mã Quân, là một sử học gia, hắn là hậu duệ của Tư Mã gia, là một vị sử quan Tư Mã Thiên trứ danh. Hắn cố ý noi gương Thái Sử Công Tư Mã Thiên, cầm bút viết đúng sự thật, viết lại các loại lời đồn, sưu tầm các phong tục trong dân gian, lưu truyền cho đời sau.
Trong lúc tuần tra, nghe được tin tức này, nhịn không được cảm thấy nghi ngờ.
Chuyện quan trọng như vậy, lại bị hắn nghe được, sao có thể không viết vào sử sách đây chứ?
Nhưng trước đó, hắn vẫn phải xác nhận tin tức này có phải là sự thật hay không.
Tư Mã Quân có xuất thân cao quý, trong nhà cũng có chút tiền bạc, thư viện chứa hàng nghìn cuốn sách.
Hắn tự xưng là sử học gia, đương nhiên sẽ thường xuyên tiếp xúc với sử quan.
Hắn cũng có vài người bạn tốt, trong đó Từ Nguyên Mộng là xuất sắc nhất.
Từ Nguyên Mộng đã sáng tác cho Hoàng đế, ắt hẳn hắn sẽ biết nhiều hơn mọi người.
Vốn dĩ, nếu hắn không từ chức, nói không chừng hiện giờ hắn cũng có thể cùng sáng tác cho Hoàng đế, nhưng Tư Mã Quân đã từ chối.
Quốc sử và Khởi Cư Trú đều nên ghi lại ưu và khuyết điểm của Hoàng đế, không thể thiên vị.
Nhưng kể từ khi Đường Thái Tông Lý Thế Dân Huyền Vũ giết chết ca ca ruột Lý Kiến Thành thành công bước lên ngôi vị Hoàng đế, Lý Thế Dân bèn khống chế sử sách nghiêm ngặt, quản lý ngôn luận của bá tánh chặt chẽ, tạo tiền lệ để hoàng gia kiểm soát sử sách.
Vì để xác lập tính hợp pháp cho việc cướp ngôi của mình, Lý Thế Dân đã chỉ định các sử quan biên soạn lại lịch sử quốc gia, việc này gây khó khăn cho các sử gia muốn viết đúng sự thật, họ chỉ có thể nghe lời người thống trị viết sai sử sách.
Trong khoảng thời gian Lý Thế Dân đăng cơ, hắn đã nhiều lần vi phạm quy định và yêu cầu các sử quan ghi chép cuộc sống hằng ngày theo ý mình, đồng thời cũng tác động lên sử quan để họ viết những lời bào chữa cho hắn.
Trên thực tế, Lý Thế Dân đã nhiều lần sửa lại nội dung sử sách, sửa hành động tạo phản “Huyền Môn chi biến thành hành động “An xã tắc, lợi vạn dân”, bẻ cong sự thật, ép sử quan viết ra những lời có lợi cho danh tiếng của hắn.
Từ đó về sau, phần lớn Hoàng đế đều bắt chước tật xấu này, khống chế sử sách, yêu cầu sử quan tránh nặng tìm nhẹ, dùng sử bút phục vụ cho thanh danh của hoàng thất.
Tư Mã Quân là người cứng nhắc, hắn một lòng noi theo Thái Sử Công, dùng chính đôi mắt của mình ghi lại sự thật lịch sử, đương nhiên không cách nào tiếp nhận hành vi sai trái này.
Ở Hàn lâm viện mấy năm, bởi vì hắn cố chấp biên soạn sử sách, thường xuyên trở ngại sử quan làm việc, nên nhanh chóng đắc tội với quan lớn và đồng liêu, không làm chung được nữa.
Tư Mã Quân cũng không nhụt chí, thản nhiên từ chức.
Nếu đã không hợp, vậy hắn quyết tâm viết một quyển sử sách thuộc về chính hắn.
Cho dù bị đời sau xếp vào dã sử, không phải sử sách chính thống cũng chẳng sao.
Ít nhất hắn không thẹn với lương tâm mình.
Hoàng đế dâm loạn thân nữ là một chuyện gièm pha cực lớn, nếu là sự thật, vậy hắn nhất định phải cầm bút viết đúng sự thật!
Tư Mã Quân gõ cửa phủ Từ Nguyên Mộng, sai vặt báo tin thấy hắn thì nhanh chóng dẫn hắn vào cửa.
“Từ lớn nhân có nhà không?”
Gã sai vặt lắc đầu đáp, “Đại nhân đã bận rộn nhiều ngày nay, giờ vẫn chưa về ạ.”
Tư Mã Quân vẫy tay, “Ngươi cứ làm việc của ngươi đi, ta chờ ở đây là được.”
Tư Mã Quân chờ mãi đến khi trời tối.

Bình luận

Để lại bình luận