Chương 174

(*) Đổng Hồ là một nhà sử gia nổi tiếng nhà Tấn thời Xuân Thu. Trực bút là ghi chép trung thực đúng sự thật. Câu này ám chỉ một sử gia chính trực dám viết sử sách thẳng thắn, tôn trọng sự thật lịch sử, không e sợ uy quyền.
Từ Nguyên Mộng nghe tin Tư Mã Quân đến bèn vội vàng về phủ, “Nhuận Trúc, sao ngươi lại đến đây? Chờ lâu rồi hả? Trách ta trách ta, nhiều ngày nay trong cung bận tối mắt tối mũi.”
Từ Nguyên Mộng tiếp đón Tư Mã Quân, thân thiết gọi nhũ danh hắn, có thể thấy rõ hai người vô cùng thân thiết.
Tư Mã Quân cũng không khách khí, “Thiện Trường, ngươi nói đúng sự thật cho ta biết, lời đồn về Tam công chúa có phải đúng sự thật hay không?”
Từ Nguyên Mộng khó xử nói, “Nhuận Trúc, tốt nhất là ngươi đừng nên xen vào việc này. Lời đồn đãi vớ vẩn này ồn ào huyên náo mấy ngày nay, cả kinh thành đều biết. Hiện giờ tin tức đã truyền vào cung, Hoàng thượng nổi trận lôi đình, Kinh Triệu Doãn đã tìm được đầu sỏ gây tội, đang nghiêm khảo vấn tội đấy.”
“Là ai?” Tư Mã Quân truy vấn.
“Cái này thì có thể nói cho ngươi được, dù sao phỏng chừng ngày mai ai ai cũng biết.”
Từ Nguyên Mộng ghét bỏ nói, “Là Lý Tứ Nhi.”
“Hả?”
“Chính là ả thiếp thất Long Khoa Đa cướp từ chỗ nhạc phụ của hắn. Ngươi hẳn là không biết, hôm nay đến ta trực, nghe bọn thị vệ nói Lý Tứ Nhi và Long Khoa Đa đã bị tróc nã. Vừa nhìn thấy bọn họ, tiểu nhi tử Nhạc A Hưng của Long Khoa Đa đã quỳ rạp xuống đất tường thuật lại hành vi của Long Khoa Đa và Lý Tứ Nhi, nói là hai người đã tra tấn chính thất mấy năm nay..”
“Khoan đã, tra tấn chính thất?” Tư Mã Quân kinh ngạc hỏi lại.
Từ Nguyên Mộng thở dài đáp, “Bọn họ thông báo với bên ngoài là Hách Xá Lí phúc tấn phu nhân của Long Khoa Đa bị bệnh, ngươi nói thử xem bọn thị vệ tìm thấy nàng ấy ở đâu?”
“Phòng chứa củi!” Không đợi Tư Mã Quân hỏi, Từ Nguyên Mộng đã nói ra đáp án.
“Nghe nói tay chân của Hách Xá Lí thị kia gãy hết, mắt mù một bên, ngay cả lỗ tai cũng đang đổ máu, gầy trơ cả
xương, cả người chồng chất vết thương, thở hấp hối, nhìn… nhìn giống như người lợn*!” Đến cả Từ Nguyên Mộng cũng không dám tin thế gian vậy mà có người ác độc đến vậy.
(*) Năm xưa, hậu cung của Hoàng đế khai quốc của Hán triều là Hán Cao Tổ Lưu Bang từng có một vị phi tử vô cùng được sủng ái. Đó chính là Thích phu nhân. Khi Lưu Bang còn tại thế, vị phi tần họ Thích này được nhà vua cưng chiều tới nỗi có thể coi như muốn gì được nấy. Thậm chí Hán Cao Tổ từng có ý định phế trưởng lập thứ, đưa con trai bà lên làm Thái tử. Tuy nhiên dự định này chưa thành hiện thực thì Lưu Bang đã qua đời, quyền lực Hán triều rơi vào tay người vợ cả khét tiếng của ông – Lữ hậu. Đối với tình địch từng suýt đe dọa tới địa vị của mình như Thích phu nhân, Lữ hậu đã trả thù bằng phương pháp vô cùng ghê rợn. Về đòn ghen tàn độc của Lữ Trĩ, “Sử ký” phần “Lữ Thái hậu bản kỷ” có ghi lại: Bà cho người chặt hết tay chân Thích phu nhân, móc mắt, hủy tai, lại cho uống thuốc câm rồi ném vào nhà xí. Vị phi tần được Tiên đế sủng ái năm xưa cứ như vậy mà biến thành “nhân trệ” – người lợn. Tàn nhẫn hơn, Lữ hậu sau đó còn phái người ngày đêm giám sát Thích phu nhân, tuyệt đối không cho bà tự sát, khiến bà phải trải qua cảm giác “sống không bằng chết” theo đúng nghĩa đen cho tới lúc tận mạng.
Tư Mã Quân vô cùng khiếp sợ, “Không ngờ Lý Tứ Nhi kia lại tàn nhẫn đến thế?”
Từ Nguyên Mộng cũng không ngờ được, hắn nói tiếp, “Vị nương nương kia ở trong cung mềm lòng, nghe thấy tin đồn của bản thân cũng không tức giận, nhưng sau khi nghe thấy thảm trạng của Hách Xá Lí thị thì tức giận đến nỗi bữa tối cũng không dùng. Hoàng đế tâm cao khí ngạo, hoàn toàn chẳng quan tâm đến chuyện tư của thần tử, nếu Lý Tứ Nhi không tìm đường chết, quậy phá trên đầu vị nương nương kia, phỏng chừng ngài ấy cũng chẳng thèm quan tâm việc tư của Long Khoa Đa.”
“Hôm nay lúc ta tan trực, nghe nói vị nương nương kia tức giận ôm Thập ngũ a ca khóc lóc, Hoàng đế xum xoe dỗ dành cả buổi trưa. Ngươi cứ chờ mà xem, lần này đảm bảo Long Khoa Đa và Lý Tứ Nhi kia không có kết cục tốt.” Từ Nguyên Mộng lắc đầu thở dài.
Tư Mã Quân lại nghe thành ý khác, “Theo như lời ngươi nói, quả thật Hoàng thượng rất yêu thương cưng chiều vị nương nương kia. Mới vào cung không bao lâu mà đã có thể ảnh hưởng đến quyết định của Hoàng thượng, nhìn có có vẻ không giống phong cách của Hoàng thượng, chẳng lẽ…”
Từ Nguyên Mộng vội vàng ngăn cản, “Đừng đừng đừng, ta chưa nói gì cả!”
Nhưng Tư Mã Quân lại vô cùng chấp nhất, “Lời đồn đãi đã lan truyền được vài ngày, Phú Sát gia khăng khăng nói vị nương nương kia mồ côi từ trong bụng mẹ, nhưng lại không lấy được gì ra làm chứng. Vị nữ đạo trưởng kia cũng xa cuối chân trời, nếu theo như lời họ nói, sao chưa có ai từng gặp vị nương nương kia trong suốt quá trình trưởng thành của ngài ấy? Thật sự rất khả nghi.”
“Hơn nữa, năm ngóai lúc vị nương nương này mới vào cung đã có lời đồn đãi, nói trông ngài ấy rất giống Tam công chúa, ngoại trừ nốt ruồi son giữa trán ra… Nhưng nốt ruồi này, Hoàng thượng có thủ đoạn, chắc chắn có biện pháp làm được…”
“Ấy ấy.” Ánh mắt Từ Nguyên Mộng né tránh, hắn vội vàng ngăn cản Tư Mã Quân tiếp tục phân tích, “Tam công chúa đã hoăng, ngay cả Bố tần nương nương – ngạch nương thân sinh của Tam công chúa cũng đã nói Quý phi không phải nữ nhi của bà ấy, hơn nữa trong cung còn có Thái hậu và một nhóm nương nương khác cũng xác nhận, làm như có mỗi ngươi tinh ý vậy?”
Ánh mắt Tư Mã Quân sáng như đuốc, “Không phải là ta tinh ý, là ta dám nói thẳng không kiêng kị điều gì. Ai cũng sợ hãi uy nghiêm của Hoàng thượng, sợ đắc tội ngài ấy, nhưng ta không sợ. Sự thật chính là sự thật, không thể thay đổi!”
Từ Nguyên Mộng nóng nảy, “Ôi chao! Nhuận Trúc! Đừng có mà cứng đầu như vậy được không? Nếu ngươi nhìn ra manh mối, thì cứ giữ trong lòng, không biết còn bao nhiêu người sẽ chết vì chuyện này nữa! Ngươi đừng xen vào, biết thì xem như không.”
Ánh mắt Tư Mã Quân sắc bén nhìn Từ Nguyên Mộng chằm chằm, “Ngươi cũng biết?”
Từ Nguyên Mộng nhất thời cứng lưỡi, lắp bắp né tránh, “Ta, ta không biết gì cả!”
“Ngươi biết!” Tư Mã Quân từng bước ép sát.
“Ai da, ta không biết!”
“Thiện Trường, sử quan phải như Đổng Hồ trực bút, không nghiêng không lệch, phải cầm bút viết đúng sự thật! Sao có thể giấu giếm hậu nhân không nói, lừa gạt lương tâm của bản thân được chứ?” Lời nói của Tư Mã Quân khẩn thiết, nói có sách mách có chứng.
Từ Nguyên Mộng nhất thời nghẹn lời.
“Thiện Trường, mục đích ban đầu khi ngươi sáng tác Khởi Cư Chú đâu rồi? Hoàng thượng đã mắc phải một sai lầm lớn, vi phạm luân thường đạo lý, ngươi chẳng những không khuyên nhủ, ngược lại còn trợ Trụ vi ngược, há chẳng phải là một sai lầm lớn sao?”
“Hiện giờ dân gian đã nghị luận sôi nổi, nghe nói Kinh Triệu Doãn đã tróc nã hơn mười người muốn nghiêm trị không tha, nhưng miệng lưỡi của bá tánh, sao có thể nói cản là cản được chứ? Từ xưa đến nay, có vị Hoàng đế nào cản trở ngôn luận mà có kết cục tốt đẹp chứ? Căn nguyên của việc này nằm ở chỗ Hoàng đế!”
“Bạch Liên giáo như hổ rình mồi, chẳng lẽ ngươi muốn nhìn Đại Thanh lại lần nữa rung chuyển hay sao?” Tư Mã Quân vì nước vì dân, nói có sách mách có chứng, nói đến mức khiến Từ Nguyên Mộng cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Từ Nguyên Mộng trầm mặc một hồi lâu, hắn thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn thẳng Tư Mã Quân nói, “… Đúng vậy, Chiêu Quý phi trong cung tám chín phần là Tam công chúa.”
Tư Mã Quân nặng nề nhìn hắn, “Sao Thiện Trường lại nói vậy?”
Từ Nguyên Mộng thở dài đáp, “Cũng không có gì, nhưng kẻ nào có nhãn quang ở bên cạnh Hoàng đế lớn khái đều hiểu rõ trong lòng nhưng không nói ra. Hoàng thượng nói không phải thì chính là không phải. Hoàng thượng đã trải sẵn đường cho Tam công chúa, nếu lần này không phải do Lý Tứ Nhi cố ý kích động, căn bản sẽ không gây ra bất cứ sóng gió gì. Hoàng thượng tuyệt đối sẽ không cho phép lời đồn đãi này tiếp tục lan rộng!”
“Nhuận Trúc, ta thường xuyên trực, làm bạn bên cạnh Hoàng thượng, ngươi không thể tưởng tượng được Hoàng thượng yêu Tam công chúa đến mức nào đâu. Đừng làm ra chuyện gì mất lý trí, đi đi, ta không tiễn.” Từ Nguyên Mộng thở dài nói.
Tư Mã Quân chắp tay hành lễ với Từ Nguyên Mộng, “Đa tạ Thiện Trường, nhưng người có quy tắc riêng của mình, cầm bút viết đúng sự thật, làm theo Thái Sử Công, là thứ ta theo đuổi cả đời này, có chết cũng không hối hận! Xin cáo từ!”
Từ Nguyên Mộng nhìn Tư Mã Quân đi xa, ánh mắt hiện lên vẻ thưởng thức và thành kính.
Luôn có vài người, dám không màng tất cả, thẳng thắn không hề cố kỵ, không khom lưng uốn gối trước quyền quý.
Hắn hâm mộ, muốn noi theo nhưng lại không dám từ bỏ tất cả trong hiện tại, bao gồm cả thân phận và phú quý.
Tất cả hệt như lời Từ Nguyên Mộng nói, ngày hôm sau, kinh thành bắt đầu náo nhiệt lên.
Ngoài cửa nha môn Kinh Triệu dán bố cáo:
Lý Tứ Nhi bịa đặt điều hướng bá tánh, hãm hại Quý phi, bôi nhọ Hoàng thất, làm mất danh dự của Hoàng tộc. Cộng thêm tội tàn hại chủ mẫu, ngược đãi con vợ cả, kiêu ngạo ương ngạnh, lấy danh nghĩa của Long Khoa Đa nhận hối lộ, chứng cứ vô cùng xác thực. Phán lăng trì xử tử, răn đe cảnh cáo!”
Long Khoa Đa dung túng thiếp thất, tự cao tự lớn, tự coi mình như quốc cữu. Tàn hại chính thê, dung túng người nhà, khiến người tài bị chịu oan khuất. Hống hách rêu rao, càn quấy làm bừa, phụ ân phụ bạc, làm lơ gia quy quốc pháp. Nhưng xét thấy Đồng gia luôn trung thành, Đồng Quốc Cương và Ô Lan Bố chiến đấu quên mình vì Đại Thanh, nay cắt toàn bộ chức vụ của Long Khoa Đa, đánh năm mươi gậy, cấm túc trong Đồng phủ, vĩnh viễn không được bước ra ngoài!
Mấy lời đồn đãi mấy hôm nay là sai sự thật.
Nếu có kẻ nào cả gan làm loạn, lén lút nghị luận, thì sẽ nghiêm trị không tha!
Đám quân sinh đeo đao như hổ rình mồi, vẻ mặt đằng đằng sát khí nhìn các bá tánh đang chụm đầu xem bố cáo, đám người nhìn thấy bố cáo xong thì nói năng thận trọng, né xa ba thước.

Bình luận

Để lại bình luận