Chương 176

Xe lửa đưa Chi Đạo và Minh Bạch về Xuân Thành, về lại nơi mọi thứ bắt đầu.
Chi Đạo chống tay, ngồi trước cửa sổ, ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài. Thiên nhiên cũng giống như con người, thật tùy hứng, không nói đạo lý.
Một giây trước còn là đồng bằng phì niêu, còn chưa kịp để con người thích ứng quá độ đã choáng ngợp trước vẻ đẹp hùng vĩ của núi non, khó trách sẽ có cái từ “Ngộ đạo” này. Xe lửa đi qua những kiến trúc trong thôn nhỏ, ngừng lại ở một nhà ga, những người xa lạ lục tục lên xe, những người không quen biết cũng chuẩn bị xuống xe, duyên phận giữa người với người đôi khi chỉ là bèo nước gặp nhau.
Xe lửa chạy dưới chân núi, vòng qua sườn núi, đi tới đất bằng mới nhìn thấy một mái nhà cô độc giữa đất trời. Núi non nơi này thật sự hùng vĩ, ôm sát thành phố, trở thành ngôi nhà của muôn vàn loài chim chóc, muông thú, dòng suối dịu dàng lượn quanh, những chú cá nhỏ tung tăng bơi lượn. Phong cảnh này đúng là non nước hữu tình, xứng đáng được xem như thắng cảnh. Căn nhà nhỏ bé như là một cảnh quan độc đáo của nơi này.
Chi Đạo mơ màng sắp ngủ, lẳng lặng lắng nghe tiếng rẹt rẹt của bánh xe lửa cọ xát với đường ray. Xe lửa chạy qua đám người, một người nối tiếp một người, vẻ mặt mỗi người mỗi khác, có người buồn ngủ, có người hốt hoảng, có đứa bé lại phấn khích. Xe lửa lao vùn vụt vào đường hầm, ánh sáng biến mất, bóng tối đen kịt bao trùm suốt mười mấy phút. Không nhìn thấy gì luôn khiến con người sinh ra cảm giác lo lắng vẩn vơ, thậm chí còn có người tưởng tượng ra những chuyện kinh khủng rồi tự khiến bản thân tuyệt vọng. Chi Đạo trúng chiêu, cô tưởng tượng ra chiếc xe lửa này sẽ đâm vào vật cản gì đó rồi nổ tung trong nháy mắt, lúc đó cô sẽ dũng cảm nhảy xuống xe, rồi bị ngã gãy chân.
Ánh đèn nho nhỏ của từng căn hộ như đom đóm lập lòe phía trước, trong xe vang lên một tiếng chuông thông báo ngân dài, người hướng dẫn trong xe nói rằng đã tới Xuân Thành rồi.
/
Chi Đạo và Minh Bạch thuê một căn phòng trọ, thu dọn hành lý cẩn thận, hai người định sáng sớm ngày mai sẽ lên đường quay về thăm trường cũ. Tiếng chim hót líu lo, mùi hoa nhàn nhạt phiêu đãng trong không khí, số người đi trên đường dần nhiều lên, thành phố này đang tỉnh giấc.
Khi đi ngang qua một ngõ nhỏ, Chi Đạo đột nhiên đứng lại, quay đầu nhìn Minh Bạch:
Chỉ chỉ cái cây kia: “Anh còn nhớ nó không?”
Minh Bạch nói: “Nhớ rõ.”
Chi Đạo cười: “Đó là lần đầu tiên em sợ một nam sinh như thế đấy.”
Minh Bạch sờ sờ cái mũi: “Anh cũng không ngờ con dao thật sự cắt vào tai em.”
“Khi đó anh còn lạnh mặt cảnh cáo em.” Chi Đạo lại tiếp tục đi về phía trước: “Trước kia anh tích chữ như tích vàng ấy, có thể dùng hai chữ kết câu thì tuyệt đối không nói đến chữ thứ ba, tính tình cũng lạnh nhạt nữa. Nguyên nhân đầu tiên khiến em không muốn yêu đương với anh là vì anh quá bình tĩnh, quá lạnh nhạt với tình cảm, còn có một mối quan hệ mập mờ với giáo viên nữa chứ, làm hại em luôn suy nghĩ lung tung.”
Minh Bạch nói: “Anh chỉ muốn nghe em thổ lộ trước.”
Chi Đạo nhìn anh một cái: “Cho nên…?”
Minh Bạch dõi mắt về phương xa: “Nếu biểu hiện quá nhiệt tình, anh sợ em sẽ cảm thấy anh là người tùy tiện, cũng sợ em sẽ không trân trọng anh.”
“Anh bắt đầu thích em từ khi nào?”
Minh Bạch nói: “Dù sao cũng sớm hơn em.”
“Cũng đúng.” Chi Đạo gật gật đầu: “Dù sao khi đó em còn rất ghét anh, nếu không phải…”
Chi Đạo bừng tỉnh, nhớ lại những chi tiết khiến mình động tâm. Vòng eo mê người, mùi hương quyến rũ, đôi mắt đào hoa, học thức uyên bác, con người lại siêng năng, còn đồng ý dạy bổ túc cho cô nữa. Lại nhớ đến những giấc mơ ướt át đêm khuya, ở ban công cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nam tính, đặc biệt là giấc mộng bên hồ.
Cứ như vậy, từng chút bị anh buộc chặt, từng chút sa vào bẫy, rơi vào tay anh.
Thói quen của cô, quy tắc, giới hạn và những lời cảnh cáo cứ bị phá bỏ hết lần này đến lần khác, bị anh đảo loạn cả lên.
“Em hãn còn nhớ, lúc đó em còn viết nhật ký, nói thật ra việc này cũng khá ấu trĩ. Em liệt kê những điểm đáng ghét của anh, còn âm thầm thề nếu thích anh sẽ đi ăn phân, nếu yêu anh sẽ ăn cả chậu phân.”
Chi Đạo bừng tỉnh lớn ngộ: “Đáng nhẽ em phải nhận ra sớm hơn mới phải, xem ra lúc đó em đã âm thầm động tâm rồi, cho nên mới dùng mấy trò bịp bợm cưỡng ép bản thân không được sa vào.”
Minh Bạch cùng cô bước qua cánh cổng trường, anh nắm tay cô: “Ấu trĩ mới đáng yêu. Nghiêm túc quá ngược lại càng khó thở.”
“Anh thích em ấu trĩ, thậm chí khoa trương.” Minh Bạch nói.
Chi Đạo luôn rung động với những lời âu yếm ngọt ngào mà chân thành của thiếu niên, cô dựa vào tay anh: “Miệng ngọt quá.”
“Anh đã không còn là anh của trước kia nữa rồi.” Minh Bạch nói: “Hơn nữa, đó cũng không phải nói dối. Nếu lời nói ngọt ngào có thể khiến em thoải mái, anh cũng sẽ không bủn xỉn.”
“Ừ. Mọi người đều thay đổi.”
Chi Đạo không thể trở về con người ấu trĩ, trên miệng nói yêu, trong lòng lại miên man suy nghĩ, trí tưởng tượng bay cao bay xa như trong nhật ký. Minh Bạch cũng không thể trở về con người lạnh lùng, điên cuồng muốn chiếm hữu cô.
Có một câu mà không ai dám nói: Thay đổi như vậy tốt hơn con người trong quá khứ nhiều.
Hai người trò chuyện với các thầy cô trong văn phòng một hồi, lúc đi ngang qua phòng học quen thuộc lại không tự giác mà dừng bước, đứng ngoài hành lang nhìn những em học sinh ngây ngô bên trong, rồi lại không hẹn mà cùng nhìn nhau mỉm cười.
“Em nhớ hồi đó lén xem sách cấm còn bị anh bắt được. Lúc đó anh nghĩ gì?”
Minh Bạch hồi tưởng lại một chút: “Cách hành văn của tác giả kia rất kém.”
“Không còn gì khác sao?”
Minh Bạch tạm dừng một lại, tốc độ nói cũng chậm hơn, cố ý kéo dài giọng.
“Ừm…. Còn có…”
Chi Đạo vội vàng kéo tay áo anh, gương mặt tràn ngập ý cười trêu chọc, nghiêng đầu nhìn anh: “Có gì? Chẳng lẽ anh cũng đọc đến có “cảm giác”?”
Minh Bạch nói về bản thân ngây ngô trong quá khứ, giọng điệu có hơi mất tự nhiên, nhẹ nhàng rũ mắt.
“Đó là lần đầu tiên cậu em trai của anh cương cứng, không ngờ lại chỉ vì việc nhỏ này.”
Chi Đạo che miệng cười anh: “Vậy mà anh còn nói tác giả đó viết kém.”
Tiếng đọc sách lanh lảnh vang bên tai, Minh Bạch chậm rãi cúi đầu, thì thầm bên tai cô.
“Đó là bởi vì nhìn thấy em đỏ mặt.”
/
Hai người giãi bày hết những chuyện trong quá khứ, nhờ đó mà Chi Đạo mới hiểu ra nhiều điều.
“Bởi vì là lần đầu tiên thích một người, cho nên càng quan tâm, càng coi trọng, rối rắm trong lòng cũng nhiều hơn. Cũng bởi vì là lần đầu tiên, cho nên mới xem nhẹ, nghĩ không phải người này thì còn hàng ngàn người khác.”
Minh Bạch nói, anh biết.
“Trước kia, anh ngại không dám nói với em những lời này. Mặc dù trông anh có vẻ bạc tình, những lúc ấy, nội tâm của anh thật sự nghĩ như vậy.”
“Ngay từ đầu, quan điểm về tình yêu của chúng ta đã không giống nhau.” Minh Bạch có thể hiểu nhưng không ủng hộ: “Nếu đã lựa chọn thì phải kiên trì đến cùng.”
Minh Bạch bổ sung thêm: “Đương nhiên mọi việc cũng cần có mức độ.”
Chi Đạo tâm huyết dâng trào mua một cái kẹo mút, ngậm trong miệng, cảm nhận vị ngọt thấm vào tận cuống họng: “Hay là chúng ta đến sườn núi xem đi?”
Ánh mắt Minh Bạch dán vào phần que màu trắng lộ ra: “Có vị gì?”
Chi Đạo đã lâu không ăn, cũng quên mất đây là vị gì, hình như là vị quả đào? Cô sờ sờ túi, giấy gói kẹo đã bị cô vứt đi từ sớm rồi. Cô rút cái kẹo mút ra, cầm trong tay, nhìn màu sắc rồi lại nhìn anh.
“Hình như là vị đào, anh muốn ăn sao?”
“Ừ.”

Bình luận

Để lại bình luận