Chương 177

Ở thời gian dừng chờ đèn đỏ, Khương Từ Niên lúc này mới đưa ra một bàn tay tới, từ đỉnh đầu của cô ôn nhu theo tóc của cô vuốt ve xuống dưới.

“Hôm nay là ngày mà lúc sau mỗi một năm là ngày kỷ niệm kết hôn của chúng ta, em có nghĩ đây là thời điểm tốt không, ngẫm lại hai người chúng ta, đừng ở chỗ này sao tốt đẹp nhật tử nói loại này đề tài.”

Lê Đông muốn chụp bay anh tay, nhưng phát hiện chính mình chỉ là hô hấp liền dùng hết toàn lực, cô chịu đựng không nổi cánh tay đặt ở trên đùi, cả người vô lực về phía sau đi.

Khương Từ Niên tri kỷ mà điều chỉnh chỗ tựa lưng ở ghế cho cô: “Anh biết em rất mệt, trước ngủ một giấc đi, chúng ta về nhà lại thương lượng.”

Cô chính xác là rất mệt, mỗi ngày trừ bỏ mở mắt ra ăn cơm cùng làm tình, có đôi khi đều sẽ đã quên chính mình gọi là gì, lặp lại cao trào thậm chí làm cô bắt đầu cảm thấy chán ghét, sinh hoạt như vậy đã sớm không thú vị.

Ngày đầu tiên sau khi kết hôn, ngày hôm sau, ngày thứ ba……

Khương Từ Niên không có nói qua sự việc cho cô đi học, ngược lại mỗi khi cô dò hỏi khi còn sẽ nói sang chuyện khác, anh đem cô đè ở trên giường, chẳng phân biệt ban ngày ngày đêm làm tình dùng để lấp kín miệng của cô.

Như là muốn đem cô đang sống sờ sờ mà mệt chết, liền sẽ không nói nữa.

Một vòng sau, Lê Đông đnahsn anh một cái tát, Khương Từ Niên chính đè ở trên người cô, muốn đem hai người quần áo tất cả đều lột sạch, váy ngủ của Lê Đông bị đẩy đến háng, cô chống thân mình nửa nằm, hai chân ở thân thể anh gắt gao bế hợp lại cuộn tròn, đôi mắt đầy hận ý ngẩng đầu trừng anh.

“Anh thật sự nghĩ tôi khi dễ phải không.”

Khương Từ Niên bị đánh đến nghiêng đầu, không nói gì, còn vẫn duy trì quỳ gối trên giường, tư thế hai tay chống ở bên cạnh cô.

Trên cánh tay gân xanh dùng sức quá độ, trướng lên uốn lượn độ cung, mấy cái mạch máu từ mu bàn tay một đường hướng lên trên bò lên biến mất ở làn da trắng nõn mặt ngoài.

Lê Đông nâng lên chân hướng anh dưới háng đá tới: “Nói chuyện!”

Khương Từ Niên kêu lên một tiếng, không nghiêng không lệch mà bị đá đến dương vật đã ngạnh lên, anh đem thân thể sau này nâng lên nửa tấc.

“Khi nào thả tôi đi ra ngoài đi học, tôi để cho nói chuyện! Nói chuyện a!”

Lê Đông rống giận, Khương Từ Niên đánh gãy lời cô cô, quay đầu nhìn thẳng đôi mắt của cô: “Cái đáp án này rất khó sao? Anh đã dùng hành động mà nói cho em biết, anh cho rằng em thông minh như vậy có thể minh bạch, nếu từ trong miệng của anh nói ra, em hẳn là sẽ rất khó chịu mới đúng.”

Lê Đông không thể tưởng tượng mà nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt tràn đầy khó có thể miêu tả vớ vẩn.

“Anh gạt tôi?”

Thanh âm của cô hơi hơi phát run, đôi mắt triệt để bị bịt kín một tầng u ám, nước mắt ở hốc mắt đảo quanh, làm nhân tâm sinh thương tiếc.

Hầu kết của Khương Từ Niên di động.

Nửa ngày, từ trong xoang mũi buồn ra một tiếng: “Ừm.”

“Anh lừa gạt em, anh sẽ không cho em đi đi học, anh không tốt dễ dàng đem em bắt tới tay, anh sao có thể dễ dàng để cho em lại đi xem thế giới bên ngoài, anh gánh vác không dậy nổi nguy hiểm em rời anh mà đi, nhưng anh có thể cho em bằng cấp, vô luận em là muốn khoa chính quy hay vẫn là nghiên cứu sinh ——”

Nói còn chưa dứt lời, Lê Đông trừu đứng dậy sau gối đầu, phát điên dường như hướng trên người anh ẩu đả.

Cô run rẩy bò dậy, hai mắt đỏ bừng, thẹn quá hóa giận mà đá thân thể anh, ở trên nệm mềm mại đứng không vững, lảo đảo lắc lư lui về phía sau.

Khương Từ Niên vươn tay ra đỡ cô, Lê Đông cắn răng đem gối đầu hướng trên người anh đá, anh một lời chưa phát, nghiêng đầu nhậm đánh của cô, hai tay thì tại hai sườn eo của cô ôm không rời, sợ trọng tâm của cô không vững xong ngã xuống đi.

Bình luận

Để lại bình luận