Chương 178

Lê Đông ném gối đầu xuống, cô túm sách trên đầu giường, dùng sức hướng trên mặt của anh ném.

Sách vở dày nặng bìa mặt góc cạnh chạm đến trên trán của anh, đầu của Khương Từ Niên ngửa ra sau một chút, ngay sau đó Lê Đông chạy xuống giường, lấy càng nhiều sách vở ở trên bàn, dùng hết toàn lực mà ném lên trên người của anh!

Sách chứa đầy tri thức, vây khốn cô tự do học tập, tất cả đều toàn bộ mà đập đến trên người tên đầu sỏ gây tội.

Lê Đông liều sống liều chết đi theo đuổi thành tích đại học không thuộc về chính mình, kết quả là, cô thế nhưng liền đến cả cửa nhà đều không được đi ra một bước.

Khương Từ Niên ngã vào trên giường, ôm đầu nhận phát tiết của cô, sách đều ném xong rồi, Lê Đông thở hồng hộc hướng tới dưới lầu chạy tới.

“Lê Đông.” Khương Từ Niên hoảng hốt mà bò dậy.

Chân của cô trần trụi, mỗi một bước dùng sức đạp lên trên thảm phát ra tiếng thùng thùng trầm đục, đỡ lan can một đường từ lầu hai nhanh chóng mà hướng dưới lầu chạy đi.

Lê Đông làm lơ phía sau kêu to, cô cũng không quay đầu lại hướng về phía cửa lớn chạy như điên, chạy đến cửa lớn, bắt lấy tay then cửa dùng sức mà vặn xuống.

Nhưng mà vô luận cô vặn như thế nào, cửa đều không có bất luận cái phản ứng gì, chỉ biết không ngừng mà phát ra âm thanh “Anh ơi”, trông giống như là một vật trang trí.

Không có vân tay Khương Từ Niên, tòa nhà này chính là nhà giam của cô.

“A a a a!”

Cô “Loảng xoảng loảng xoảng” ra sức đấm đánh cửa lớn, tâm tê liệt phế mà rít gào phát tiết sự tuyệt vọng của cô.

Cây trụ tinh thần giúp Lê Đông chống đỡ ở trong cái căn phòng này ba Niên lập tức sập đổ xuống.

Cuộc đời của cô chỉ có mười sáu Niên tự do ngắn ngủi, làm sao muốn khiến cô cam tâm tình nguyện trở thành ếch ngồi đáy giếng.

Khương Từ Niên đứng ở phía sau cô, hờ hững không một tiếng động mà đứng yên ở đó, nhìn cô đang ghé người vào cái cửa khóc lớn, hai chân chậm rãi quỳ xuống.

Móng tay của cô không ngừng cào ở trên cánh cửa kiên cố, đầu chống lên chiếc khóa cửa lạnh ngắt như băng mà khóc lóc thảm thiết, mặc dù ý thức được hết tất thảy những điều này nhưng mà Khương Từ Niên đã sớm thiết lập xong kết cục.

Trang Hạ thật sự rất xứng với danh phận là người tình, là điều sẽ thỏa mãn hết tất thảy những nhu cầu “Chó” của Quan Xuyên.

Quan Xuyên không dạy dỗ quá chó, cậu ta yêu thích bạo lực thông qua mạng internet mà tìm kiếm tài nguyên, dùng video ẩu đả của người khác để giải quyết, mỗi khi nhìn thấy các loại hình ngược đãi, tra tấn đều sẽ khiến cậu ta cảm thấy vô cùng phấn kích mà hứng tình, đôi mắt ửng đỏ, trở nên điên cuồng.

Vào ngay khoảnh khắc đó cậu ta sẽ nghĩ mọi cách để khiến bản thân mình bắn ra, hưởng thụ cái loại cảm giác khoái cảm này.

Kể từ khi Từ Quan Xuyên bắt đầu bắt được Trang Hạ, cậu ta đã không còn biết như thế nào là dạy dỗ nữa, dứt khoát dùng bạo lực mà dạy dỗ cô, đánh cô tới khi nào nghe lời thì mới thôi.

Thủ đoạn thật sự dùng được, cậu ta đánh cô đến mức mặt mũi bầm dập, khiến cho cô luôn khom lưng uốn gối mà trở thành một con chó trung thành nhất ở bên chân của cậu ta.

Cô rất sợ đau, sợ bị thương, sợ đổ máu, sợ bị đánh.

Thời điểm khi bị cậu ta đánh đập, từ bên trong yết hầu luôn phát ra những tiếng rên rỉ kêu đau thảm thiết, cậu ta giải thích những âm thanh giãy giụa bén nhọn này đơn giản chỉ là muốn làm cho cậu ta sợ mà cứ như thế rút tay lại, không tiếp tục đánh đập nữa.

Nhưng Trạng Hạ không hiểu Quan Xuyên, cái loại âm thanh này thông thường chỉ càng khai mở cái chốt tính tình thích ngược đãi của cậu ta.

Vì thế nên cậu ta càng đánh lại càng dùng sức nhiều hơn, dùng dây lưng, dép lê, thậm chí là sợi dây cáp sạc, dùng sợi dây thon dài đó đánh lên trên người của cô, nhưng mà cho dù là cậu ta lấy ra một cái xúc tua đi chăng nữa thì tất cả những đồ vật ở trong tay cậu ta đều sẽ được hắn biến thành vũ khí chỉ trong một giây.

Bình luận

Để lại bình luận