Chương 18

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 18

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Nhưng một người em trai nhỏ hơn cô một tuổi này cũng đã đủ phiền toái rồi.

Em trai cô sau khi tốt nghiệp cao trung liền nói muốn trở thành game thủ.

Vốn dĩ gia đình đã khó khăn nhưng vẫn ráng chịu vất vả đưa cho nó một số tiền.

Kết quả là thằng nhóc này không những không được chọn vào câu lạc bộ mà còn ngày ngày lưu luyến thành phố lớn, ăn chơi xa hoa truỵ lạc, thẳng đến khi tiêu hết tiền, mới liên hệ lại với người trong nhà.

Đồng Vận có thể học đại học là do cô cầu xin rất lâu mới được.

Lý do mà Đồng Vận nói ra để khiến ba mẹ cho cô học đại học cũng rất buồn cười ——

Cô nói, cô sẽ tự mình kiếm tiền học phí và tiền sinh hoạt, không tiêu một đồng nào của gia đình; còn nói muốn ở đại học tìm một kẻ có tiền rồi gả đi, dùng tiền lễ hỏi của đối phương đưa để cho em trai cưới vợ.

Lúc ấy, ba mẹ còn khen cô là hiếu thuận.

Thật là châm chọc.

Từ sau khi cô tốt nghiệp cao trung đến nay vẫn luôn chăm chỉ kiếm tiền.

Mà toàn bộ số tiền đó, ngoài trừ dùng để trả học phí và sinh hoạt, thì cơ bản đều bị người trong nhà lấy đi hết.

Đồng Vận không phải chưa từng nghĩ đến chuyện thoát khỏi loại phong tục đáng chết này, nhưng là, chỉ có người từng trải mới biết được cái huyện thành nhỏ bé đó đáng sợ và vô nhân tính đến mức nào.

Nếu cô dám nói ra dù chỉ là một câu phản kháng thì cả huyện thành, mỗi người một ngụm nước bọt là đủ để dìm chết cô.

Đồng Vận vừa gửi tiền cho mẹ xong, ngẩng đầu lên liền thấy Tả Khuyết đang dựa nửa người vào chiếc BMW màu xanh đen dưới ánh đèn nhạt bên đường, ánh mắt anh từ di động dời sang, nhìn về phía cô.

“Xe của anh?” Đồng Vận nhìn về phía Tả Khuyết.

“Ừ, quà sinh nhật.” Tả Khuyết mở cửa phía ghế phụ để cô ngồi lên.

“Sinh nhật?! Lúc nào chứ? ”

“Ngày 11”

Đồng Vận nhướng mày, “Hình như ngày đó anh có hẹn tôi tới?”

“Ừ, nhưng mà lúc cô đang bận nên từ chối tôi.” Tả Khuyết khởi động, lái xe ra đường lớn.

“Anh cũng không nói hôm đó là sinh nhật…” Nếu biết là sinh nhật anh, ngày đó cô khẳng định sẽ xin nghỉ.

Nhưng nghĩ lại, người khác có thể tặng anh một chiếc xe làm quà sinh nhật, vậy còn cô?

Ánh mắt Đồng Vận dần dần ảm đạm.

Có thể là do đêm nay cô phải gửi tiền cho mẹ, hoặc cũng có thể là do bị quà sinh nhật của Tả Khuyết đả kích, tâm tình của Đồng Vận có chút chùn xuống, nói chuyện cũng không nhiều như mọi ngày.

Mỗi một lần chuyển tiền cô đều có thể tưởng tượng đến hoàn cảnh sinh hoạt của mình sau này…

Ở cái loại địa phương nhỏ bé này thì con gái chỉ khi bị người ta dùng lễ hỏi giá trên trời “mua” thì mới có thể thoát khỏi gia đình.

Một cảm giác vô lực bao phủ lấy khiến cô vô cùng khó thở, chỉ có thể hạ cửa sổ xe xuống thông gió.

Tả Khuyết liếc nhìn Đồng Vận, hỏi, “Cô không lạnh sao?”

Cái mũi hồng hồng của cô hít hít gió lạnh thêm vài cái rồi đóng cửa sổ xe lại.

Tả Khuyết: “Có người chọc giận cô hử?”

Đồng Vận mím môi, cố ý chuyển đề tài: “Tôi muốn ăn nướng BBQ.”

Tả Khuyết không tiếp tục truy vấn nữa, sảng khoái mà đáp ứng: “Được, chúng ta đi ăn nướng BBQ.”

Đêm nay gió rất lớn, bầu trời tối đen không lấy một vì sao.

Tả Khuyết điều khiển một chiếc xe thể thao BMW đưa cô tới quán ăn khuya ăn nướng BBQ.

Khi đó cô chưa hiểu biết nhiều lắm, cho rằng chiếc BMW đó cũng chỉ khoảng bốn năm chục vạn, sau khi tra ra mới biết nó tận hai trăm vạn.

Tả Khuyết phải lái xe nên không thể uống đồ có cồn, vì thế Đồng Vận chỉ gọi một cốc bia.

Mùi thịt nướng thơm phức ngập tràn trong không khí.

Tả Khuyết không ăn nhiều lắm, phần lớn thời gian là ngồi một chỗ nhìn Đồng Vận ăn uống chậm rãi.

Tả Khuyết: “Cô uống ít thôi.”

Đồng Vận lại nuốt xuống một ngụm bia lạnh, “Mới có một cốc mà thôi.”

Tuy chỉ mới uống có một cốc nhưng cô đã cảm thấy có chút lâng lâng.

Bình luận (0)

Để lại bình luận