Chương 18

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 18

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Doãn Trạch đưa mắt sang nhìn Giang Âm.

“Tôi cũng không cho rằng nghiêm trọng như vậy.” Giang Âm ngồi bấm điện thoại gần đó, chỉ đơn thuần nhún vai một cái: “Tiểu yêu tinh cũng thật yếu ớt.”

Cũng không thể trách hắn.

Hôm qua con cừu con nhỏ đó sức lực không tệ, bị đánh tới như vậy vẫn có thể không ngừng rên rỉ những tiếng dễ nghe, khiến con quái vật trong hắn hoàn toàn giải phóng. Hơn nữa hắn cũng sớm đã quen sống trong mùi máu tươi, mùi máu hôm qua căn bản là quá nhạt, căn phòng lại tối tăm không có ánh sáng, khiến Giang Âm còn cho rằng không có gì nghiêm trọng.

Đến khi Doãn Trạch bế Kiều Sơ Vũ ra khỏi phòng.

Giang Âm mới ý thức được hôm qua bản thân quá tay rồi.

Có điều, công lao ngày hôm nay Doãn Trạch cũng góp phần không nhỏ. Hắn cũng ý thức được hành vi thú tính của mình, không có cách nào nói chuyện nhân cách cùng Giang Âm.

Còn không đợi bọn họ tiếp tục cãi nhau. Đèn phòng cấp cứu vụt tắt, không lâu sau một vị bác sĩ già đi ra.

“Ai là người nhà bệnh nhân?” Trên tay ông còn cầm một tập giấy thật dày,

“Tôi… tôi ạ.” Bảo mẫu bắt được ánh mắt của Doãn Trạch, vội vàng đứng ra đằng trước.

“Tình hình của cô bé không khả quan.” Bác sĩ đẩy gọng kính trên mắt: “Có khả năng sẽ…”

Ông ấy dường như nhìn không rõ, nheo mắt nhìn lại tập giấy trong tay

Giang Âm cùng Doãn Trạch đều vô thức hướng tai đến nắm bắt âm thanh.

“Vết thương ngoài da rất nhiều, có tổng cộng sáu chỗ là vết thương sâu, có điều cũng không đáng ngại.” Vị bác sĩ mất một lúc lâu mới cất tiếng nói: “Có điều đầu cô bé ấy bị va đập mạnh, cộng với sốt cao… có thể sẽ mất đi một phần trí nhớ.

Kì thật những vết thương này rất kì lạ.

Ông vốn muốn kiểm tra xem có phải hay không cô bé bị bạo hành hay tấn công tình dục. Có điều chuẩn bị làm thì cấp trên trực tiếp xuống giám sát, còn muốn làm ở nơi này thì chỉ có thể kiểm tra những chỗ cần kiểm tra. Có thể giả mù giả điếc bao nhiêu thì tận lực giả mù, giả điếc bấy nhiêu.

Bác sĩ cũng đành nói xin lỗi với cô bé cùng y đức của bản thân.

“Vâng vâng, không có chuyện gì là tốt rồi!” Bảo mẫu cảm nhận được những ánh mắt lạnh thấu xương ở phía sau cuối cùng cũng chuyển rời đi vị trí: “Vậy… bao giờ tôi được đón cô bé về nhà.”

“Vẫn phải đợi cô bé tỉnh lại mới biết được.” Bác sĩ đưa ra một tờ giấy đầy những nét chữ nguệch ngoặc giống như giun bò: “Người nhà trước tiên đi đóng viện phí, mua những thuốc được kê đơn. Có lẽ bệnh nhân sẽ còn cần ở lại đây ít nhất hai ngày.”

Bảo mẫu vâng vâng dạ dạ thận trọng cầm lấy nó, sau đó tiễn bác sĩ rời đi.

Giang Âm thấy con búp bê sứ bản thân yêu thích hẳn là không có vấn đề gì cũng sớm quay trở lại làm việc, hiện tại đang có phi vụ rất lớn, hắn còn phải tính toán đường đi nước bước cho đoàn đội. Doãn Trạch sau khi dặn dò bảo mẫu ở lại chăm sóc Kiều Sơ Vũ cũng nhanh chóng rời đi.

Chuyện Kiều Sơ Vũ tỉnh lại đã là chuyện của sáng sớm hôm sau.

Trong đầu cô là một mảng vô tận trống rỗng, cô nhìn bản thân trong gương, rồi lại nhìn ra cửa sổ một hồi lâu.

“Bác sĩ! Bác sĩ đâu!” Bảo mẫu mơ màng ngủ gật trên ghế, thấy cô ngồi dậy liền bấm điện thoại gọi bác sĩ.

“Xin chào?” Kiều Sơ Vũ lúc này mới nhận ra có người trong phòng, cất lên giọng nói vốn rất dễ nghe, hiện tại lại trở nên khàn đặc.

Cô giật mình hoảng hốt, tròng mắt mở to, không thể tin giọng nói của mình lại trở nên như vậy.

“Kiều tiểu thư, cô tỉnh rồi! Tôi mừng quá!” Theo lời dặn dò của Doãn Trạch từ trước, bảo mẫu vội vàng chạy lại, dùng giọng nói thân thiết mà nói cùng Kiều Sơ Vũ: “Cô đã hôn mê rất lâu rồi, có phải khát lắm hay không?”

Vừa nói vừa nhanh tay rót ly nước.

“Tôi? Tiểu thư?” Kiều Sơ Vũ thụ sủng nhược kinh, đón lấy ly nước được đưa tới.

Bình luận (0)

Để lại bình luận